Đệ Nhất Danh Sách

Chương 619: Chu Thị Và Khổng Thị Đau Đầu

Nghe xong, thiếu chút nữa Vương Phú Quý thổ huyết.
Số tiền hắn vất vả kiếm được còn không bằng số lẻ của Nhâm Tiểu Túc?
Bất quá, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy chuyện làm ăn ở Tây bắc vẫn phải tiếp tục.
Đợi đám lão Vương nghỉ ngơi một đoạn thời gian ngắn rồi lên đường.
Còn đám Vương Vũ Tri cần phải học tiếp.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy, hàng rào của ba nhà Vương, Chu, Khổng đều không thích hợp. Thích hợp nhất vẫn là đại học Thanh Hòa ở Lạc thành.
Lần này Vương thị xuất thủ, Chu thị và Khổng thị hay Hỏa Chủng đều chịu ảnh hưởng, chỉ có lưu dân ở Lạc thành là ít chịu ảnh hưởng nhất.
Lưu dân Lạc thành thậm chí còn chẳng hứng thú gì với thân phận cư dân trong hàng rào nữa kìa.
Muốn đám Vương Vũ Tri vào đại học Thanh Hòa cần phải nhờ Tần Sanh giúp.
Nhâm Tiểu Túc hỏi Tần Sanh:
- Khi đại học Thanh Hòa chiêu sinh, thật sự cho tất cả mọi người cùng vào học à?
- Đương nhiên…
Tần Sanh gật đầu:
- Sao thế, đám Vương Vũ Tri muốn học đại học? Việc này ta không thể làm chủ, nhưng ta có thể nhờ lão sư an bài hộ chiếu cho họ.
Muốn vào Thanh Hòa phải tham gia một cuộc thi. Mùa xuân sẽ bắt đầu chiêu sinh, họ có thể tới trường luyện thi bên ngoài thị trấn, muốn thông qua cuộc thi sợ sẽ có chút khó khăn.
Nhâm Tiểu Túc nhìn đám Vương Vũ Tri:
- Thời gian rất gấp, các ngươi cảm thấy bản thân làm được không?
Chỉ thấy Vương Vũ Tri tự tin cười nói:
- Từ trước tới nay chúng ta chưa từng lơi là việc học, không cần tới lớp luyện thi gì đó đâu. Chỉ là Tiểu Túc Ca, chúng ta muốn ở lại đây giúp đỡ ngươi, không muốn học đại học gì đó đâu. Dù không học đại học, chúng ta vẫn có thể tự học. Hơn nữa Phú Quý thúc cũng cần trợ thủ, một mình hắn sao có thể đối phó với thổ phỉ được chứ.
Nhâm Tiểu Túc cười khuyên:
- Đã có điều kiện học lên thì đừng lo chuyện thổ phỉ nữa. Kêu Trương Tiểu Mãn phái người hộ tống là được rồi. Học tập theo hệ thống vẫn tốt hơn tự ôm đá qua sông.
Đối với chuyện học, từ trước tới giờ Nhâm Tiểu Túc rất nghiêm túc. Bản thân hắn không có cơ hội học tập nhưng đám Vương Vũ Tri là những hạt giống tốt, không thể lãng phí được.
Đại lừa đảo cười nói:
- Không sai, chuyện thổ phỉ có để dám Trương Tiểu Mãn hộ tống.
Nếu là thổ phỉ trên địa bàn Vương thị, chúng ta vẫn có thể đối phó…
Vì thế, thương đội của Vương Phú Quý liền được binh sĩ chính thức của cứ điểm 178 hộ tống.
Nhận được sự hỗ trợ này, về sau còn có tên đui mù nào giáp rước lấy nhục mà gây sự với Vương Phú Quý.
Lấy năng lực của Vương Phú Quý, chỉnh hợp thương lộ của cả Tây bắc là chuyện hoàn toàn có thể…
Bấy giờ, càng nhiều lưu dân tiến vào hàng rào 61 hơn.
Một ít tờ báo nhỏ cũng bắt đầu theo dõi và đưa tin về chuyện này. Ví dụ như phỏng vấn cảm thụ của cư dân mới trong hàng rào?
Rồi nào là Vương thị có làm khó dễ gì họ không?
Kết quả những lưu dân này nhất trí nói Vương thị đối với họ rất tốt. Họ không ngờ lại có ngày bản thân trở thành cư dân hàng rào. Hơn nữa công việc Vương thị an bài nhẹ hơn làm mỏ nhiều.
Vì thế những lưu dân này quyết định sẽ định cư trong hàng rào, sống suốt quãng đời còn lại.
Không chỉ cấp công việc, Vương thị còn phát tiền cho lưu dân.
Cứ như dùng vàng mua xương ngựa vậy, hơn 20.000 lưu dân tiến vào hàng rào chính là xương ngựa được Vương thị mua bằng tiền!
Chu thị và Khổng thị cũng nghĩ hết cách giữ lưu dân lại. Thế nhưng đãi ngộ có thể cao hơn cư dân hàng rào sao?
Họ cũng muốn điều binh canh giữ những lưu dân này cả ngày, đối đãi với người ta như đồng phạm vậy. Thế nhưng điều kiện không cho phép a!
Một chiêu này của Vương thị, trong chớp mắt xoay chuyển huyền cơ, biến chuyện xấu thành chuyện tốt!
Nửa tháng trôi qua, hàng rào 61 trở nên náo nhiệt hơn. Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, sợ rằng hiện tại nhân khẩu của hàng rào 61 đã vượt xa số lượng ban đầu!
Đương nhiên, nhà xưởng của Vương thị cũng chịu ảnh hưởng. Cơ mà họ đã chuẩn bị xong, những cư dân trong hàng rào đều là lưu dân xung quanh hàng rào 61. Lúc này, nhà xưởng của Vương thị đã không đủ nhân lực để hoạt động, thế nhưng Vương thị cũng không từ chối những người này.
Ngay sau đó, để giúp đỡ hàng rào 61 khôi phục, một lượng lớn binh sĩ và xe của quân đội tập kết ở hàng rào 61. Khi nhân số lưu dân đạt tới một mức nhất định. Hàng rào 61 không nhận lưu dân mới nữa mà cho xe chở lưu dân tới từng nhà xưởng gần đó.
Sau khi biết không còn cách nào trở thành cư dân hàng rào, những lưu dân này có phần uể oải.
Nhưng biết được đãi ngộ tốt của Vương thị thì họ cũng không lo được lo mất nữa, dù sao cũng hơn Chu thị và Khổng thị rồi
Cho nên, lưu dân thầm nghĩ, một lần di chuyển cũng mười ngày nửa tháng, làm việc cho hàng rào nào có quan trọng đâu?
Hơn nữa, tiền lương của Vương thị còn cao hơn hai nhà kia.
Kết quả, nhà xưởng của Vương thị nhanh chóng khôi phục mà Chu thị và Khổng thì thì vẫn ngưng trệ như cũ. Đãi ngộ dành cho lưu dân của hai tập đoàn này khá cao. Thế nhưng lưu dân đã chạy thì dù có nâng cao mức đãi ngộ, lưu dân cũng không ngàn dặm xa xôi mà quay lại.
Hai nhà này cũng đâu thể cướp người trên địa bàn Vương thị được, như vậy khác nào muốn khai chiến với hai nhà đó đâu!
Bấy giờ, họ mà muốn kéo lưu dân về thì tiền đãi ngộ phải cao hơn 40 đến 50% so với dĩ vãng.
Nhâm Tiểu Túc không chú ý những chuyện phía sau nữa, hắn không có hứng thú với những chuyện này.
Chỉ là, những bước được thực hiện trôi chảy như đã lên kế hoạch từ trước của Vương thị khiến Nhâm Tiểu Túc có phần sợ hãi.
Lúc trước, La Lam nói muốn liên hợp đối kháng Vương thị, hắn còn cảm thấy La Lam và Khánh Chẩn lo xa.
Nhưng hiện tại xem ra, ý đồ của Vương thị cũng rất rõ ràng, chỉ là Khánh Chẩn nhận ra trước thôi.
Vốn Nhâm Tiểu Túc cho rằng rất nhanh Vương thị sẽ phát động chiến tranh.
Thế nhưng sau khi chuyện này qua đi, Vương thị cũng trở lại như thường, dồn hết tinh lực cho việc đả thông thương lộ và sản xuất, hoàn toàn không để ý tới bên ngoài nghị luận thế nào.
Trong khoảng thời gian này, Chu Đào ở lại hàng rào 61, quan sát và thu thập tin tức trong quá trình lưu dân trở thành cư dân hàng rào.
Ban đầu, hắn tưởng cả hàng rào sẽ trở nên hỗn loạn.
Chung quy hiện tại có rất nhiều lưu dân trong này. Những người này không hiểu lễ nghi văn minh, cũng chẳng biết quy cũ, hắn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện cướp bóc mới đúng.
Thế nhưng vào lúc này, trí thông minh nhân tạo của Vương thị lần nữa ra tay, có vài người cướp đồ của người khác, vừa chạy qua một khu phố đã bị nhân viên đột trật tự bắt đi.
Không ít người vừa trộm đồ, đồ nắm trong tay thì lập tức thấy còng tay khóa mình lại.
Trí thông minh nhân tạo chẳng khác nào một vị thần minh toàn năng, dùng quy tắc ước thúc tất cả hành vi của mọi người.
Trước kia Chu Đào còn chưa có biết nhiều về trí thông minh nhân tạo.
Mãi tới khi hắn trải qua trận đại nạn ở hàng rào 61 xong liền hiểu tác dụng của trí thông minh nhân tạo với sự yên bình trong hàng rào.
Đột nhiên, Chu Đào cảm thấy hàng rào 61 giống như một thí điểm của Vương thị.
Vương thị dùng hàng rào 61 để nói cho mọi người biết, trí thông minh nhân tạo có thể quản lý cả hàng rào mạnh cỡ nào, người sống trong đây an tâm cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận