Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1107: Âm Thầm Rình Mò


Đội ngũ trùng điệp cứ thế đi về phía bắc, trong đoàn người có một thân ảnh thông qua khe hở, ánh mắt khóa chặt bóng lưng Nhâm Tiểu Túc.
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc vừa cưỡi ngựa chạy chầm chậm vừa ngồi trên lưng ngựa la lung lay đọc sách. Vậy mà dọc đường ngựa vẫn như cũ đi theo đội ngũ, không hề chạy loạn.
Nhâm Tiểu Túc rất thích cảm giác tự do thế này, không bị ai khống chế, cũng không cần tự khống chế mình, ngựa đi thẳng không rời đội ngũ.
Trước kia La Lam từng nói chuyện với hắn, bảo muốn thành lập AI. Bấy giờ, lĩnh vực AI còn rất lớn, chỉ là không ai xen vào mà thôi.
Ví dụ một người đi đường dài, chỉ cần cài đặt điểm đến, ngồi trên xe ngủ một giấc là tới chỗ rồi.
Tuy Nhâm Tiểu Túc không hiểu rõ quy luật của AI nhưng vẫn rất hưởng thụ cảm giác không cần điều khiển đó.
Bất quá trong lúc Nhâm Tiểu Túc đang miên man suy nghĩ này, hắn không chút phát hiện phía sau đội ngũ có người đang ngồi trong xe ngựa rình mình.
Người nọ nhỏ giọng hỏi:
"Là hắn chỉnh ngươi chật vật như vậy sao?"
Tên còn lại nhỏ giọng trả lời:
"Đúng, chính hắn."
"Xác định không phải Vu Sư?"
Một người hỏi:
"Chúng ta đã tính toán con đường và tốc độ chạy của ngươi đêm hôm đó. Nếu không dùng Vu Thuật căn bản không đuổi kịp ngươi."
"Ta không thể xác định hắn có phải Vu Sư không. Thế nhưng ta có thể khẳng định trong quá trình đó hắn thật sự không dùng Vu Thuật… "
Nữ Vu Sư hồi đáp.
"Vậy có phần kỳ quái rồi. Chẳng lẽ trên đời này có người có tố chất thân thể bẩm sinh vượt qua cả người thường như vậy?”
Có người nghi ngờ nói.
"Hẳn là vậy, trong lúc đó ta tận mắt thấy hắn tung người nhảy hơn 10m. Người bình thường nào có ai làm được như vậy. Chúng ta cũng từng thử qua, nếu không dùng Vu Thuật, tầm 8 9 mét đã là cực hạn rồi… "
Thanh âm nữ Vu Sư vang lên:
"Cho nên, chúng ta nhất định phải thật cẩn thận."
"Lần này là bọn họ không may, chúng ta vốn tính nhờ thương đội yểm hộ để rời đi, kết quả bọn họ lại tự chính đưa tới cửa… "
Tên còn lại thấp giọng nói.
Dựa theo cách nói của hắn, đội ngũ thợ săn tiền thưởng này đã tử bỏ nhiệm vụ, đang muốn đi về phía bắc.
Hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy, đi chung cùng đám người Mai Qua.
"Đúng rồi, không phải ngươi nói còn có một người đeo mặt nạ à. Có thể dựa vào thân hình mà nhìn ra không?”
Một người hỏi.
"Không có cách nào phân biệt cả, thân hình mặt nạ tương tự thiếu niên, không có cách nào xác nhận được… "
Nữ Vu Sư đáp:
"Lúc ta muốn thoát đi, mặt nạ bạc đem tới áp lực rất lớn cho ta, ta cảm thấy đối phương vô cùng đáng sợ. Nếu không phải các ngươi kịp thời đuổi tới thì e rằng ta đã bị bắt lại rồi.”
"Đợi chút, có khi nào mặt nạ bạc là Mai Qua không?”
Một người hỏi:
"Ta cảm thấy dáng người Mai Qua khá giống với những gì ngươi nói đó.”
"Cũng hợp lý nha… "
Nữ Vu Sư nhớ lại một chút rồi nói:
"Nhưng vì sao hắn phải đeo mặt nạ?”
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc không hề đoán được mặt nạ bạc lại gây ra bao nhiêu chuyện tầm phào thế này. Mai Qua, Lưu Đình, Lý Thành Quả đều cảm thấy mặt nạ bạc là hung thủ, nữ Vu Sư lại cho rằng Mai Qua chính là mặt nạ bạc...
Một mớ lộn xộn...
Nhâm Tiểu Túc ngồi trên ngựa đọc sách, muốn tìm ra thông tin có giá trị từ trong này.
Do bản này đã bị cắt giảm đi khá nhiều nên nội dung lộn xộn, câu trước không liên quan gì câu sau, khiến người đọc cảm thấy rất khó chịu.
Khó trách đám Mai Qua không đọc, đúng là không có gì để đọc cả.
Lý Thành Quả cùng Lưu Đình đang học ngôn ngữ Vu Sư trong xe ngựa. Nhâm Tiểu Túc thấy cuốn sách này không còn gì thú vị thì giục ngựa chạy về phía trước đội ngũ.
Vừa đi Nhâm Tiểu Túc vừa tỉ mỉ đánh giá mọi người, xem thử có ai khả nghi không.
Đi không bao xa đâu thì vị Kỵ sĩ trưởng liền tới gần:
"Người hầu cận đại nhân, tốt nhất ngài đừng tùy ý đi đi lại lại. Vạn nhất có thích khách trong đội ngũ, ngài có thể sẽ gặp nguy hiểm."
"Yên tâm, ta nắm chắc… "
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc đáp:
"Bọn họ không thể làm gì được ta cả.”
Merckx cạn lời, đợi sau khi Nhâm Tiểu Túc rời đi, một cấp dưới của Merckx mới nói:
"Chúng ta đừng quản hắn nữa, dù sao nhiệm vụ của chúng ta là bảo hộ Mai Qua đại nhân, tiểu tử này có chuyện gì cũng không liên quan tới chúng ta.”
"Được rồi… "
Merckx thở dài:
"Vậy mặc kệ hắn, các ngươi nhớ rõ đề cao cảnh giác."
"Vâng."
Không lâu sau, Nhâm Tiểu Túc từ phía trước thương đội đi dạo xong thì vòng về, cưỡi ngựa ra phía sau.
Khi hắn đi qua một xe ngựa thì đột nhiên cảm giác được xe ngựa có chút kỳ quái.
Hiện giờ đã là cuối tháng năm, trời nóng muốn chết, xe ngựa nào cũng sẽ mở rèm ra để thông gió. Vậy mà chiếc xe này lại đóng kín cửa, ngay cả rèm cửa cũng không mở.
Người đánh ngựa thì không sao, cơ mà người trong xe không sợ bị cảm nắng à?
Sau một khắc, Nhâm Tiểu Túc đưa tay muốn kéo rèm ra, nhưng không đợi kịp kéo, phía trong đã có người xốc rèm lên.
Một phu nhân trung niên nhìn xem Nhâm Tiểu Túc đang duỗi tay ra thì sửng sốt, ngay sau đó liền khách khí cười nói:
"Ngài chính là người hầu cận mà Mai Qua đại nhân vừa nhận. Lúc các ngươi tiến vào thành trấn ta từng thấy ngài trên phố, thật sự là anh tuấn bất phàm a."
"Ha ha ha ha ha, vậy hả?"
Nhâm Tiểu Túc vui vẻ cười vang.
"Ngài có chuyện gì sao?"
Phu nhân trung niên cười hỏi.
Nhâm Tiểu Túc thông qua khe cửa sổ dò xét bên trong, muốn nhìn xem trong xe có cái gì:
"Không có việc gì, ta cảm thấy có chút kỳ quái thôi. Ngươi không thấy nóng sao?"
"Là như vậy, mấy ngày trước ta ngã bệnh, bác sĩ bên trong thành trấn nói ta không thể trúng gió… "
Phu nhân vừa cười vừa nói.
"Thì ra là thế… "
Nhâm Tiểu Túc cười nhẹ:
"Vậy không sao, ta chỉ là hiếu kỳ thôi, đừng khẩn trương."
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền chuẩn bị thúc ngựa đi tới phía sau thương đội. Phụ nhân trung niên kia đột nhiên nói:
"Hay là ... người hầu cận đại nhân lên xe ngồi một chút đi? Vừa vặn ta có chút vấn đề muốn giao lưu cùng đại nhân."
Phu nhân này mặc váy bồng, cổ áo cực thấp và được viền ren trắng nữa.
Thấy Nhâm Tiểu Túc nhìn qua, phu nhân cố gắng cúi thấp hơn.
"Khục khục, không cần không cần… "
Nhâm Tiểu Túc thúc ngựa nhanh chóng rời đi.
Từ bóng lưng nhìn qua chẳng khác nào đang chạy trối chết.
Phu nhân trung niên cười khẽ:
"Rất thú vị nha, không giống đám Vu Sư bề ngoài nhã nhặn nội tâm dơ bẩn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận