Đệ Nhất Danh Sách

Chương 538: Bác Sĩ Cái Gì Cũng Biết


Đông Hồ sụp đổ.
Không, nói chính xác hơn thì Đông Hồ vẫn luôn bảo trì nguyên trạng, thứ sập đổ là đường hầm từ trước tai biến kia.
Nhâm Tiểu Túc nhìn một màn này không khỏi giật mình, phảng phất như đang nhìn một nền văn minh biến mất.
Tính toán và chiến tranh giữa nhân lại hẳn là chủ đề vĩnh hằng mà không ai giải quyết được.
Không chờ Nhâm Tiểu Túc cảm khái tiếp, hắn lại thấy có người bao vây khu vực xung quanh Đông Hồ.
Trong ánh sáng lờ mờ, thiếu niên thấy được những người kia cầm thanh đao màu đen như muốn bao vây mọi người tại đây.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh, hắn nhận ra đây hẳn là kế hoạch tiếp theo của Hỏa Chủng, dùng để lập uy.
Từ trước tới giờ, An Kinh tự và Tên Côn Đồ luôn đối lập với họ. Mà lần này lại khác, An Kinh tự chỉ dùng vài tin nhắn đã dẫn động vô số ngưu quỷ xà thần. Điều này khiến Hỏa Chủng cảm nhận được nguy cơ. Họ muốn thông qua sự kiện lần này để cho thế giới ngầm thấy được, đồ của Hỏa Chủng không dễ nhớ thương như vậy.
Công ty Hỏa Chủng cũng không tính kêu hàng đám ngưu quỷ xà thần này. Họ tin, chỉ cần lần này giết cho đám ô hợp khiếp sợ thì lần sau tự nhiên không ai dám đáp ứng lời kêu gọi của An Kinh tự.
Ít nhất, trước khi tới đám người kia cũng sẽ nghĩ xem bản thân có đủ tư cách không!
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Tám chữ này như khắc họa tình cảnh ngày hôm nay.
Cho tới giờ phút này, những người nhắm tới tư liệu của phòng thí nghiệm mới nhận ra, Hỏa Chủng tâm ngoan thủ lạt cỡ nào.
Thế nhưng đã muộn.
Hơn 30 người bao vây đột nhiên hành động, chỉ trong vài giây đã thu hẹp vòng vây. Trăm người trong bụi cỏ thấy tình thế không tốt liền muốn giải tán, phá tan rào cản trước mắt.
Thế nhưng người của Hỏa Chủng hung hãn dị thường. Khi có người xông tới chỗ của họ, trước khi đối phương kịp lách mình trốn thoát, họ đã một đao xuyên tim, giết chết đối thủ.
Không chỉ thế, ở hàng rào 73, Hỏa Chủng có ít nhất cũng phải 40 người.
Từ xe, bắt đầu có tay súng bắn tỉa đánh lén thành viên Hỏa Chủng. Dường như An Kinh tự đã bắt đầu phản kích. Thế nhưng tay súng bắn tỉa vừa bắn được 2 phát đã kêu rên đau đớn, bị người khác chặt đầu.
Mà thành viên tiểu đội Hoàng Hôn vừa chém đầu tay súng bắn tỉa lại bị một cây kim nhỏ xuyên thấu qua đầu.
Lão già vẽ đường ngồi bên cạnh Hương Thảo lấy dụng cụ ra, bắt đầu vẽ một đầu chân long trên bảng nhôm, chặt chẽ bảo vệ bên người Hương Thảo.
Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, một người dùng hạo long bảo vệ, người còn lại chuyên tâm điều khiển sắt thép tiêu diệt đối thủ.
Sau khi đầu chân long đầu tiên xuất hiện, lão đầu dùng tay lau mồ hôi chảy đầy trán:
- Lần sau ra hiệu sớm hơn được không. Vội vàng như vậy làm gì, ta cũng cần thời gian vẽ chứ.
Hương Thảo cười nói:
- Ngươi nhìn đi, không phải vẫn bắt kịp đó sao?
Trong lúc nói chuyện, Hương Thảo mở một vali xách tay màu bạc ra. Bên trong có 24 cây kim dài được đúc thành từ kim loại. Chỉ thấy tay hắn thoăn thoắt chỉ lên, 12 cây kim dài bay lơ lửng trên không trung, tìm kiếm mục tiêu.
Từng cây kim dài được bắn ra. Trong bóng tối có người kêu rên, đó là nhân viên tiềm phục ở gần đó của Hỏa Chủng!
Trong bóng tối, lại có thành viên Hỏa Chủng đi ra. Thậm chí còn có người bơi từ dưới sông lên, quai hàm như mang cá giúp họ có thể thở dưới nước.
Những người này là người đã cho nổ đường hầm. Có thể nói, đường hầm sập đổ là kiệt tác của họ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, họ tất nhiên rời khỏi mặt nước hiệp trợ cho trận chiến.
Chỉ là Nhâm Tiểu Túc không khỏi mờ mịt. Đây có còn là con người không. Trình độ cải tạo gen của Hỏa Chủng đã đạt tới công nghệ cải biến được đặc thù của giống loài rồi à?
Hơn nữa, mắt thấy nhân số của Hỏa Chủng có gần trăm người. Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ, đến cùng hàng rào 73 có thứ gọi là phòng thí nghiệm gì đó không?
Nếu Hỏa Chủng thật sự tới tìm phòng thí nghiệm hay vì tính kế An Kinh tự, một mẻ tóm gọn mà lên kế hoạch rồi chọn vị trí địa lý thuận lợi cho tổ chức.
Anh Kinh tự lại gửi tin nhắn:
“Nâng cao mức thưởng. Chỉ cần giết được thành viên Hỏa Chủng, bất kỳ thành viên cấp bậc nào của Hỏa Chủng đều nhận được gấp đôi thù lao.”
Nhâm Tiểu Túc thấy tin nhắn này thì không khỏi nhíu mày. Phải biết, hiện tại trong vòng vây chỉ có một mình hắn nhận được tin nhắn thôi. Di động những người khác đều ở chỗ Ảnh tử cả rồi…
Chỉ sợ An Kinh tự cũng chẳng nghĩ tới chuyện này. Rõ ràng là tin nhắn được gửi tới rất nhiều người nhưng lại bị Nhâm Tiểu Túc chặn đường.
Ngay sau đó, xung quanh đột nhiên xuất hiện sát thủ cấp A của An kinh tự, không ngừng chặn giết đám quỷ thủy của Hỏa Chủng.
Những người có thể lên được tới sát thủ cấp A tất nhiên có chỗ hơn người. Cho nên họ không tiến vào đường hầm.
Dưới loạn cục này, đám người như Trịnh Hồng Ninh không khỏi mờ mịt lúng túng. Đây không phải chiến trường họ có thể tham gia. Cũng như lời họ từng nói vậy, thế giới này đã thay đổi thành hình dáng họ không cách nào hiểu được!
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau.
Trong trận hỗn chiến này, khó lòng phân được rốt cuộc ai mới là ve, ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ.
Chỉ đợi tới cuối cùng mới biết ai là người chiến thắng thật sự.
Việc này phụ thuộc vào ai có nhiều át chủ bài hơn!
Huyết khí ngai ngái bắt đầu lan tràn ra xung quanh, người chết ngày càng nhiều.
Trong lúc đám Trịnh Hồng Ninh đang nghĩ cách nên xông ra thế nào thì chợt nghe bác sĩ thấp giọng nói:
- Không muốn chết thì đi sau lưng ta.
Lời còn chưa dứt, thân ảnh Nhâm Tiểu Túc đã động. Hắn phóng về phía Tây nam, bên kia vừa vặn là lỗ hổng và tay súng bắn tỉa của An Kinh tự mở ra.
Trịnh Hồng Ninh không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông ra ngoài theo Nhâm Tiểu Túc. Không chờ họ kịp thoát khỏi vòng vây thì người của Hỏa Chủng đã bổ sung vào lỗ hổng kia.
Trịnh Hồng Ninh không khỏi tuyệt vọng:
- Bác sĩ, làm sao bây giờ?
- Sợ cái gì?
Nhâm Tiểu Túc lạnh giọng nói.
Tám nhân viên Hỏa Chủng cười lạnh giết qua chỗ đám Nhâm Tiểu Túc. Không chờ thân hình họ kịp tới trước mặt Nhâm Tiểu Túc thì một người mang mặt nạ bạc lách tới, nhanh như điện mà nắm lấy cổ của một thành viên Hỏa Chủng, lấy khí thế hung hãn xung phong liều chết tiến lên.
Đám Trịnh Hồng Ninh ngây người. Sao họ cảm thấy siêu phàm giả vừa đoạt điện thoại di động được họ hâm mộ lại tận lực bảo họ trước mặt vị bác sĩ này.
Đám người yên lặng đánh giá bóng lưng thiếu niên trước mắt. Cảm giác chẳng khác nào thấy chân thần giáng lâm!
Bất quá, trên đường bác sĩ không ngừng dùng điện thoại chụp hình. Trịnh Hồng Ninh thấy thế thì hoảng hốt hỏi:
- Bác sĩ, hiện tại không phải lúc chơi điện thoại. Mau cất điện thoại rồi chạy thoát thân đi, đừng có xem tin nhắn của An Kinh tự nữa.
Nhâm Tiểu Túc kỳ quái nói:
- Không phải xem tin nhắn mà đang chụp hình. Một đầu người được 100.000 đồng. Trên trăm ngàn đó, đều là tiền cả! Ta phải lưu lại chứng cớ là bằng hữu lão Hứa của ta giết người!
Trịnh Hồng Ninh cạn lời.
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới tiền!
Hắn hỏi:
- Ngài không phải bác sĩ hả?
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười:
- Nghiệp vụ của ta khá rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận