Đệ Nhất Danh Sách

Chương 705: Cùng Hát Nhạc Thiếu Nhi


Vương Uẩn ngất xỉu một thời gian không ngắn.
Khi người trung niên bắt đầu động thủ hắn đã sùi bọt mép.
Hiện tại trận chiến đã kết thúc mà hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Dường như người trung niên cũng chẳng muốn làm bị thương lão Hứa.
Vì thế trong bánh quy chỉ là thuốc mê chứ không phải độc dược chí mạng.
Một đám người vây quanh nhìn Vương Uẩn đang hôn mê.
Trong đó có 4 người là cấp dưới của Vương Uẩn.
Họ cũng không ngụy trang nữa mà nhanh chóng kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Vương Uẩn, mãi tới khi xác nhận Vương Uẩn chỉ hôn mê mới yên lòng.
Sau khi kiểm tra xong, bốn người hai mặt nhìn nhau.
Từ khi bắt đầu lên đường, bốn người này luôn cố gắng cách xa nhau.
Thậm chí cũng chẳng giao lưu qua lại.
Nhưng mấy hôm nay họ không phát hiện trưởng quan có gì khác thường cả.
Sao bây giờ đột nhiên lại trúng độc vì ăn bánh quy kia chứ?
Chẳng lẽ việc này là do hai đối thủ cạnh tranh tại Khổng thị làm?
Tuy họ đã rời khỏi Khổng thị nhưng vật tư đem theo trên đường là lấy từ bộ phận hậu cần.
Khó nói hai đối thủ kia sẽ không hạ độc vào vật tư rồi giao cho họ.
Hiện tại đang trong giai đoạn cạnh tranh kịch liệt, trực tiếp giết đối thủ bằng độc dược tuy có phần mất trí nhưng không phải là không có khả năng.
Vương Uẩn cũng chẳng nói họ biết bản thân đã đói bụng hơn cả ngày trời.
Chung quy hắn cũng là trưởng quan, chuyện này nói ra rất mất mặc, Vương Uẩn cảm thấy bản thân có thể tự giải quyết chuyện này một cách đơn giản….
Vì thế, hiện tại thuộc hạ của hắn chỉ nghĩ Vương Uẩn đang bị đối thủ trên trường chính trị ám toàn mà thôi.
Một người nhỏ giọng nói thầm:
- Vật tư của trưởng quan và chúng ta có cùng nguồn gốc.
E rằng trong số bánh quy chúng ta có cũng có cái bị hạ độc.
- Nhưng trước giờ chúng ta ăn cũng có bị sao đâu…
Một người đáp.
- Tỷ lệ bánh quy bị đối phương hạ độc không cao…
Đây là người từng giải thích vì sau Vương Uẩn ngất xỉu:
- Có lẽ chỉ có một phần mười bánh quy có độc mà thôi.
Nhưng ngươi dám lấy mạng đi đánh cược không, dám nói bản thân sẽ không bóc trúng cái bánh có độc?
Bấy giờ, xung quanh vẫn còn những người khác nhưng bốn người này không ngụy trang nữa.
Bốn người này vốn ngụy trang không biết nhau nhưng hiện tại trưởng quan xảy ra chuyện nên không cần tiếp tục giả bộ nữa.
- Cũng không biết khi nào trưởng quan mới tỉnh lại?
- Trưởng quan là siêu phàm giả, hẳn sẽ không sao đâu.
Mãi tới sáng thứ hai, Vương Uẩn mới từ từ tỉnh dậy.
Hắn nhìn bốn trợ thủ vây quanh mình thì mở miệng hỏi:
- Ta hôn mê bao lâu rồi?
- Một đêm…
Một cấp dưới kể lại chuyện tối qua:
- Trưởng qua, ngày ăn phải bánh quy có độc mà chúng ta tự đem theo hả?
Vương Uẩn có hơi suy yếu, hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Đúng.
Việc này hắn không cách nào giải thích.
Hơn nửa đêm dùng năng lực siêu phàm trộm đồ ăn của người khác lại bị trúng độc, loại mất mặt này hắn không cách nào nói ra…
Lúc này, trong khu cắm trại đã có người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Vương Uẩn quan sát một vòng, hắn nhận ra nhóm năm người của họ đã bị phát hiện.
Tên này nhìn cấp dưới, nói:
- Cả đêm không có gì bỏ bụng cả, các ngươi lấy thức ăn và nước qua cho ta.
Trên thực tế, Vương Uẩn đâu chỉ một đêm không ăn.
Bây giờ hắn đói tới không chịu được.
Dù sao thân phận đã lộ, hắn cũng nên xin cấp dưới thứ gì đó để ăn rồi.
Kết quả cấp dưới trả lời:
- Trưởng quan, trước chúng ta lấy nước cho ngài nhé. Đồ ăn không thể ăn nữa, lỡ mà ăn nhầm cái có độc thì sao.
Bây giờ chúng ta sẽ lập tức xử lý sạch sẽ số vật tư còn lại!
- Xử lý sạch sẽ?
Vương Uẩn có chút bối rối.
- Đúng vậy, lần này ngài trúng độc nhất định do đối thủ cạnh tranh của ngài bỏ vào.
Vì thế chúng ta không thể ăn nữa…
Cấp dưới nói tiếp:
- Cơ mà không sao, chúng ta đã đi xung quanh tìm đồ ăn, nơi hoang dã này không làm khó được chúng ta.
Nói xong đám cấp dưới lập tức ném sạch đồ ăn của mình đi…
Bấy giờ Vương Uẩn có phần khóc không ra nước mắt.
Hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào nữa.
Vừa rồi hắn đã thừa nhận ăn bánh quy có độc rồi…
Mắt thấy cấp dưới ném sạch đồ ăn mang theo mà núi Thần Trì lại không có động vật, Vương Uẩn cảm thấy bản thân phải mau chóng rời khỏi đây.
Không cần biết đi đâu nhưng ít nhất phải tới nơi nào đó có đồ ăn.
Nếu phải trở thành siêu phàm giả đầu tiên chết vì đói còn không bằng hiện tại hắn tự sát luôn cho rồi!
- Đỡ ta…
Vương Uẩn dựa vào thuộc hạ mà giãy giụa đứng dậy.
Hắn đi gặp Trình Vũ:
- Kế hoạch tiếp theo thế nào?
La Lam bên cạnh vui vẻ cười nói:
- Chúng ta đang chuẩn bị rời đi.
Người bị đám nhện bắt nay đã cử động được, tuy không được mau lẹ nhưng sợ rằng nơi này đã bị Hỏa Chủng để mắt tới, không thể ở lâu.
Sao ngươi bị trúng độc thế? Nhìn sắc mặt tái nhợt của ngươi mà xem, có cần ngồi nghỉ tới trưa không?
- Không cần!
Vương Uẩn kiên định nói:
- Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Thần Trì!
- Cũng kiên cường quá nhỉ…
La Lam ở bên cạnh nhỏ giọng nói, nói xong lại đi tìm Chu Kỳ.
Vương Uẩn nghe La Lam nói thì thiếu chút nữa phun ra búng máu, hắn là bị buộc phải kiên cường a?!
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nhìn đám người Vương Uẩn, nhỏ giọng nói với Dương Tiểu Cận:
- Vừa rồi ta thấy cấp dưới của hắn vứt hết đồ ăn rồi.
Chẳng lẽ thật sự có người hạ độc họ?
- Cũng có thể…
Dương Tiểu Cận không quan tâm lắm:
- Nhìn bộ dáng họ chắc không sai.
- Đột nhiên ta có một ý nghĩ, họ không có đồ ăn nhưng ta thì không thiếu…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Làm sao, ngươi tính bán cho hắn?
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi kiếm nhiều tiền như thế làm gì?
- Tiền rất có ích mà…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Cuộc sống sau này luôn cần tiền, nghe nói kết hôn sinh con phải mua nhà.
Mọi thứ đều cần có tiền.
Sao ta có thể để con mình sống khổ sở chứ.
Dương Tiểu Cận nghe vậy thì trợn tròn mắt.
Nàng biết con hàng Nhâm Tiểu Túc này lại bắt đầu muốn chiếm tiện nghi của nàng rồi.
Dương Tiểu Cận tức cười.
Tên này làm việc cẩn thận nhưng khi nói chuyện thì thật sự chẳng có tí xấu hổ nào.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc nói với Vương Uẩn:
- Ngươi xem này, đồ ăn của các ngươi hẳn đã bị ai đó hạ độc.
Vừa vặn chúng ta mang dư một chút, có thể bán lại cho ngươi!
Hai mắt Vương Uẩn sáng lên:
- Cám ơn, chúng ta đang cần.
Xin hỏi đồ ăn của ngươi bán thế nào?
- 1.000.000 đồng…
Nhâm Tiểu Túc đang tính nói 1 triệu năm mươi bánh quy nhưng hắn lại nghe cung điện phân phối nhiệm vụ mới.
Trình Vũ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Hắn không ngờ con hàng Nhâm Tiểu Túc này dám mở miệng đòi 1 triệu đồng, số tiền này không hề ít.
E rằng Vương Uẩn sẽ không đồng ý.
Sau đó hắn lại nghe Nhâm Tiểu Túc đổi giọng:
- Không cần nữa, ngươi theo ta hát nhạc thiếu nhi, ta sẽ đưa ngươi 50 phần bánh quy…
Trình Vũ:
- ? ? ?
Vương Uẩn:
- ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận