Đệ Nhất Danh Sách

Chương 581: Không Thể Đi

Trong lần phong ba này, chuyện khiến phóng viên hi vọng thất vọng nhất là mọi người dường như đã quên lãng những bức hình mà hắn chụp nạn dân rồi.
Điều này khiến phóng viên có chút buồn.
Trước tình cảnh Vương thị lên ánh Khánh thị, mọi người đều chờ đợi phản ứng từ các tập đoàn. Thế nhưng tập đoàn khắp nơi như bị câm vậy, tất cả đều bảo trì im lặng.
Có phóng viên tới cửa muốn phỏng vấn Khổng thị và Chu thị nhưng đều bị cản lại.
Kỳ thật mọi người không ngốc, Vương thị đột nhiên nhảy ra gọi mặt chỉ tên thì thôi đi. Ngươi còn muốn chúng ta đứng ra chung với ngươi làm gì.
Người ta thật sự có vũ khí hạt nhân đó!
Hơn nữa, họ nghĩ không thông ở chỗ.
Vì sao dưới tình huống biết rõ Khánh thị có vũ khí hạt nhân mà Vương thị lại dám hùng hồn như thế, Vương thị không sợ chết sao?
Hoặc nói, Vương thị có con bài tẩy khác?
Nếu không, sao Vương thị dám cứng đối cứng như vậy.
Trước khi suy nghĩ cẩn thận những vấn đề này, những tập đoàn khác chỉ có thể bảo trì im lặng.
Những năm gần đây, Chu thị và Khổng thị dần cảm nhận được áp lực từ vương thị. Bằng không Chu Sĩ Tể cũng không chủ động kết giao bằng hữu với La Lam.
Thế nhưng, một khi đạn hạt nhân xuất hiện, tất cả thế cục bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Mọi người khó lòng phân biệt được đâu là địch nhân đâu là bằng hữu.
Nói đúng hơn, trừ bản thân họ ra thì còn lại đều là kẻ địch.
Chỉ là không phân rõ uy hiếp tới từ ai lớn hơn mà thôi.
Đối với việc này, tâm tình Chu thị rất phức tạp. Vật thí nghiệm đã khiến họ vô cùng đau đầu. Nếu không có đạn hạt nhân, họ thật sự không biết nên giải quyết đám vật thí nghiệm kia kiểu gì.
Họ không muốn cho nổ hàng rào 74, hiện tại coi như khánh thị giúp họ giải quyết được vấn đề khó khăn này.
Mọi người hiểu rõ, Khánh thị cảm thấy chuyện không còn cách cứu chữa nào nữa mới dùng vũ khí hạt nhân. Xem ra cũng chẳng muốn tổn thương người vô tội, thế nhưng một phát đạn được bắn đi này khiến phạm vi hàng rào 74 xem như vứt bỏ.
Khánh thị có thể quyết đoán dùng vũ khí hạt nhân tiêu diệt vật thí nghiệm. Vật thí nghiệm lại ở trên địa bàn của ngươi, ngươi dám nói ngươi không cần?!
Cho nên, Chu Sĩ Tể cảm thấy trước tiên nên thiết lập quan hệ ngoại giao với Khánh thị, đợi thế cục rõ ràng hơn rồi tính tiếp.
Thời gian trôi qua từng ngày, phóng viên tạp chí hi vọng không ngại vạn dặm đường xa chạy tới chỗ Khánh thị. Họ muốn phỏng vấn hướng đi của Khánh thị về sự kiện này, liệu Khánh thị có chấp nhận từ bỏ vũ khí hạt nhân không.
Kết quả câu trả lời của Khánh thị lại khiến người khác kinh ngạc:
“Đạn hạt nhân không phải chúng ta phóng.
Vì sao Vương thị lại lên án Khánh thị chúng ta. Chẳng lẽ là tập đoàn thì có thể nói chuyện không có căn cứ à?
Các phóng viên phụ trách phỏng vấn người phát ngôn của Khánh thị không khỏi ngây người. Trong lúc mọi người đều nghĩ Khánh thị là người phóng vũ khí hạt nhân thì đối phương lại phủ nhận.
Lúc này, mọi người dần nghĩ lại, dường như đúng là không có bằng chứng gì chứng tỏ Khánh thị làm a.
Các tập đoàn khác bó tay thật rồi. Trong lòng mọi người đều rõ, cứ điểm hạt nhân tại Trung Nguyên đều bị Tên Côn Đồ phá hủy, chỉ có Khánh thị mới có khả năng này. Thế nhưng họ thật sự không có chứng cứ.
Rõ ràng Khánh thị đang muốn chơi xấu, không biết là vì kéo dài thời gian hay để quấy vũng nước này càng đục thêm.
Không chờ mọi người kịp cân nhắc rõ ràng, La Lam đang làm khác ở Khổng thị bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên.
Theo lẽ thường, chuyện La Lam nên làm nhất lúc này là rời khỏi Trung Nguyên, quay lại Khánh thị mới đúng. Mà Chu Kỳ cũng rất khổ sở khuyên bảo La Lam rời đi.
Nếu các tập đoàn liên thủ truy bắt La Lam, Chu Kỳ thật sự không bảo vệ nổi hắn!
Có điều La Lam chẳng những không đi lại còn nghênh ngang bắt đầu tiếp nhận phỏng vấn. Ngươi nói xem, có tức không.
Lúc đối mặt với phóng viên, La Lam bi thống nói:
- Đừng tùy tiện vu oan cho Khánh thị chúng ta. Vương thị nói chúng ta làm là chúng ta làm à? Rất nhiều người biết Tên Côn Đồ từng muốn phá hủy cứ điểm hạt nhân tại Tây nam của chúng ta. Tên Côn Đồ không tìm được chứng tỏ chúng ta không có. Nếu có thì sao các nàng không tìm được? Sao Vương thị lại tùy tiện vu hãm chúng ta thế này.
Phóng viên hỏi:
- Vậy ngài có ý kiến gì với việc này không?
Biểu tình La Lam đau khổ như sắp khóc tới nơi:
- Dù là ai phóng vũ khí đi nữa thì ta cũng cảm thấy cho phóng rất tốt. Theo như phóng viên của tạp chí hi vọng truyền tin thì khi đó hàng rào 74 đã thất thủ.
Mặc kệ bên trong còn có người sống không thì sớm muộn gì họ cũng rơi vào tay vật thí nghiệm. Khánh thị chúng ta từng chiến đấu với chúng không ít lần rồi.
Lúc trước, khi hàng rào Lý thị bị tập kích, Khánh thị chúng ta qua trợ giúp đã hao tổn không biết bao nhiêu binh sĩ.
Điều khiến người ta tiếc hận nhất là Lý thị còn đủ sức tấn công vật thí nghiệm. Khánh thị ta vì cư dân hàng rào Lý thị được an cư lạc nghiệp nên bấy giờ mới phải tiếp quản hàng rào của họ.
Trong miệng La Lam, chuyện họ chiếm hàng rào Lý thị nghiễm nhiên trở thành việc chính nghĩa. Họ muốn trợ giúp Lý thị chống lại vật thí nghiệm nhưng Lý thị lại không chống trả nổi. Đều do vật thí nghiệm cả!
Ngũ khí trách trời thương dân này chẳng khác nào một nhà làm từ thiện.
La Lam vừa lau nước mắt, vừa nói:
- Dù là ai cho nổ hàng rào 74 thì La Lam ta cũng muốn cảm ơn các người.
Cám ơn vì đã thay dân chúng Tây nam báo thù, thay toàn thể dân cư hàng rào 74 báo thù, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn!
Nói xong, La Lam cúi người thật sâu trước màn hình:
- Cám ơn các ngươi!
Phóng viên không khỏi choáng váng. Mà đám phóng viên của từng tập đoàn chỉ thiếu không mắng to hai chữ vô sỉ mà thôi.
Chờ phóng viên rời đi, người của Khổng thị bên cạnh La Lam cười nói:
- Bội phục ông chủ La lâm nguy không sợ. Xảy ra chuyện lớn thế này mà vẫn dám tới làm khách Khổng thị chúng ta. Thật sự bội phục.
Đây không phải lời khen suông mà người này thật sự bội phục La Lam.
Tạm thời chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói việc La Lam dám tới Khổng thị đã là can đảm lắm rồi!
Người của Khổng thị không hỏi đến cùng Khánh thị có vũ khí hạt nhân không. Họ làm việc chưa cần nhìn chứng cớ. Mọi người đều tự hiểu là Khánh thị làm, cản bản không cần xem xét thêm.
Chỉ thấy La Lam nheo mắt nói:
- Mới thế này thì có làm sao, ta không chỉ làm khách Khổng thị mà vài hôm nữa sẽ tới Vương thị làm khách. Ta muốn xem thử ai dám đụng tới ta.
Đợi người của Khổng thị đi rồi, La Lam ngồi phịch xuống ghế sô pha, hắn hỏi Chu Kỳ:
- Nếu hiện tại lão tử tỏ vẻ sợ hãi, ngươi nghĩ họ có thể bắt ta lại, trối gô như con heo không.
Chu Kỳ dở khóc dở cười:
- Ngươi đã lo lắng như vậy thì mau về Khánh thị đi.
Mấy hôm trước ngươi đi trên đường, dân chúng trong hàng rào không ngừng chỉ trỏ sau lưng ngươi. Ta thấy nếu tới Vương thị, ngươi nghĩ tới Vương thị rồi, có khi nào người ta còn lấy trứng thối ném ngươi không? Phải biết, hiện tại truyền thông trong Vương thị đã nhào nặn người của Khánh thị chẳng khác nào nhân vật phản diện cả.
- Không thể đi…
La Lam đứng dậy, đi tới trước cửa sổ:
- Khánh thị đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Khánh Chẩn càng cần có người quấy Trung Nguyên thành một vũng nước đục để tranh thủ thời gian. Vì thế ta không thể đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận