Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1036: Áo Bành Tô Màu Đen


Lý Thần Đàn cùng Tư Ly Nhân đều bị thiếu hụt kiến thức thường ngày. Từ trước tới giờ hai người làm việc như “thiên mã hành không”, trong mắt người ngoài không có chút logic gì.
Nhưng việc này không nói lên họ là người ngu, mấy chữ bãi đỗ xe ngầm này họ vẫn hiểu.
Đây là bãi đỗ xe trước tai biến của con người. Nơi này có bảo tàng gì đó mới là lạ!
"Chúng ta có vào không, ta cảm thấy khả năng cao đây là cạm bẫy.”
Tiểu Ly Nhân lo lắng.
Kết quả chỉ thấy Lý Thần Đàn đan hai tay thành hình cái loa rồi hô to:
"Này, bên trong có cạm bẫy không?"
Đợi hơn mười giây vẫn không có ai đáp lại, chỉ có thanh âm vang vọng trong hầm.
Lý Thần Đàn thấy thế thì nghiêm túc nói:
"Hẳn là không có cạm bẫy đâu!"
"..."
Tiểu Ly Nhân vô lực hỏi:
"Không ai trả lời ngươi nghĩa là không có cạm bẫy?"
"Cũng vậy mà… "
Lý Thần Đàn cười gật đầu, không chút do dự đi vào trong hầm xe:
"Ngươi cùng đám người hái thuốc chờ ta ở chỗ này, nàng còn ở bên trong, ta phải tìm ra nàng!"
Tiểu Ly Nhân nghe xong cũng không tiến vào nữa. Nàng lơ lửng trên không trung tại chỗ, vì nàng biết Lý Thần Đàn nắm chắc mới làm.
Lý Thần Đàn nói có thể tìm ra vị tiểu tỷ tỷ, hắn nhất định sẽ tìm ra.
Ánh sáng đèn pin màu trắng đảo một vòng qua hầm giữ xe. Xe ô tô đã sớm biến thành phế liệu, thậm chí nhìn sơ qua khó lòng biết mớ sắt vụn kia từng là ô tô.
Lý Thần Đàn chậm rãi dạo bước trong phế tích. Trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên âm thanh nhỏ, nhưng khi Lý Thần Đàn xoay người soi đèn qua thì không còn gì nữa.
Ban đầu hắn cho rằng đây là nơi ở của Liên Tộc, nhưng hiện tại xem ra không phải thế, đối phương chỉ muốn dẫn hắn tới đây mà thôi.
Đây là nơi đối phương tỉ mỉ lựa chọn để giết hắn. Hẳn đối phương rất am hiểu chuyện săn bắt trong bóng tối.
Lý Thần Đàn hô to:
"Không bằng chúng ta mặt đối mặt nói về chuyện đại hưng Tây Bắc đi?"
Vừa dứt lời, đầu hắn nhẹ nghiêng sang trái một chút, âm thanh xé gió xẹt qua tai Lý Thần Đàn, khiến tóc hắn tán loạn.
"Ta chỉ muốn nói chuyện thôi mà, cần gì kích động vậy chứ… "
Lý Thần Đàn nhỏ giọng nói thầm.
Thế nhưng bất luận hắn nói thế nào thì kia âm thanh xé gió sắc bén trong bóng tối vẫn không ngừng vang lên. Lý Thần Đàn vừa tránh vừa tìm kiếm thân ảnh đối phương.
Thế nhưng vị cô nương Liên Tộc núp trong bóng tối kia chẳng khác nào quỷ mị, căn bản nhìn không nhìn thấy bóng dáng.
Lý Thần Đàn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Đừng có cả ngày toàn nghĩ tới chuyện chém chém giết giết. Để ta làm ảo thuật cho ngươi xem nhé?”
Trong chớp mắt, Lý Thần Đàn bị bao phủ bởi một tầng sương mù. Trong bóng tối khó lòng nhìn thấy xung quanh này, Lý Thần Đàn cũng không bị tấn công nữa.
Sau một khắc, thiếu niên bệnh tâm thần đi ra khỏi màn sương, trên người chẳng biết từ khi nào đã đổi lại thành cái áo bành tô màu đen.
Lý Thần Đàn nhếch miệng nói:
"Ta sẽ bắt đầu tìm ngươi a."
Nói xong, hắn nhắm mắt lại, đèn pin cũng đã được tắt.
Không khí trong hầm giữ xe trầm ngưng như nước, khí tức sắc bén lần nữa bay tới, nhưng lần này Lý Thần Đàn không tránh né mà chẳng biết lấy đâu ra một lá bài, vung tay ném tới.
Joker trên lá bài cong miệng cười, phảng phất như đang chế nhạo ai đó.
Dưới tốc độ ánh sáng, bài xì phé cùng khí tức sắc bén va chạm, Joker nở nụ cười bị cây đinh cắt làm hai!
"Ta biết rồi… "
Lý Thần Đàn nhắm mắt cười nói rồi biến mất tại chỗ.
Trong bóng tối, đinh sắt và bài xì phé không ngừng giao phong, âm thanh kim loại va chạm vang lên liên tiếp, tia lửa đỏ cứ thế bắn ra xung quanh.
Dường như cô nương Liên Tộc cũng cảm nhận được nguy cơ to lớn mà bắt đầu rời khỏi thông qua một hướng khác. Lúc này thợ săn và con mồi đã đổi chỗ, bài xì phé không ngừng được bắn ra, bức cho cô nương Liên Tộc phải nhanh chóng tránh né.
Thân thể thiếu nữ mềm mại không ngừng di chuyển, cả người tựa như chim yến bay trên trời.
Ngay khi ánh sáng xuất hiện, Lý Thần Đàn soi đèn pin từ dưới mặt mình lên khiến sắc mặt hắn trở nên cực kỳ kinh khủng.
Lý Thần Đàn cười nói:
"Tìm được ngươi rồi."
Thiếu nữ Liên Tộc kinh hãi. Lúc trước nàng chỉ muốn dọa thiếu niên tóc trắng này thôi. Kết quả không hù được đối phương mà ngược lại còn bị đối phương hù.
Thiếu nữ mở miệng kinh hô. Lý Thần Đàn búng tay một cái.
Lý Thần Đàn nhẹ giọng nói:
"Im lặng."
Âm thanh này như có người nói nhỏ bên tai, trong chớp mắt ánh mắt cô nương Liên Tộc dẫn dại ra.
Lý Thần Đàn từ trên trần nhà đáp xuống đất, tỉ mỉ đánh giá thiếu nữ dưới ánh sáng đèn pin.
Trang phục của đối phương thật sự rất kỳ quái. Từng tấm vải nối tiếp nhau nhưng hở rốn. Lý Thần Đàn có thể thấy được cơ bụng rắn chắc của đối phương. Phía dưới lớp vải quần đùi là bắp chân mảnh khảnh nhưng rắn chắc.
Nhìn hồi lâu, Lý Thần Đàn thầm nói:
"Trông cũng rất đẹp mắt nha... Ta hỏi ngươi đáp, sao không thấy ngươi dùng chiêu nào khác ngoài ám khí. Không phải nói Liên Tộc các ngươi biết luyện thi và luyện cổ à?"
Cô nương Liên Tộc đáp:
"Ta chỉ ra ngoài hái thuốc, không ngờ gặp được ngoại nhân nên Kim Thi vẫn còn ở trong tộc."
Lý Thần Đàn nhỏ giọng nói thầm:
"Vàng bạc đồng thiết? Dựa theo trình tự này mà xem, địa vị trong Liên Tộc của vị tiểu tỷ tỷ trước mặt hẳn rất cao nha... Còn luyện cổ thì sao?”
"Điều kiện dùng cổ hà khắc, chưa kịp dùng… "
Liên Tộc cô nương hồi đáp.
"Ngươi tên gì?"
Lý Thần Đàn hiếu kỳ.
"Liên Y."
"Tên nghe cũng rất êm tai a…. "
Lý Thần Đàn cảm thán:
"Liên Tộc các ngươi có bao nhiêu người?"
"Hơn 1300 người."
"Có bao nhiêu người có thể luyện thi luyện cổ như ngươi a?"
"Hơn bốn trăm người… "
Liên Y đáp.
Vào lúc Lý Thần Đàn tính hỏi tiếp thì Tư Ly Nhân đang ở bên ngoài bãi đỗ xe hô to:
"Lý Thần Đàn, bắt được chưa?"
Lý Thần Đàn nghe vậy thì vội vàng thay áo bành tô ra:
“Để Tiểu Ly Nhân thấy ta thấy này chắc chắn lại cười nhạo!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận