Đệ Nhất Danh Sách

Chương 477: Tới Trước Được Trước

Cuộc sống của Nhâm Tiểu Túc cũng không có gì thay đổi từ khi đám nạn dân tới.
Muốn ăn thì tự đi mà kiếm, phải tự mình nghĩ cách.
Đây là thế giới mà Nhâm Tiểu Túc được thấy từ khi còn nhỏ, sẽ không ai giúp ngươi cả, hết thảy chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Tuy cuộc sống trong thị trấn rất tàn khốc nhưng chỉ cần ngươi chịu làm việc, chung quy vẫn có thể sống qua ngày.
Cuối cùng vị phụ nhân xinh đẹp kia cũng chẳng đổi được gì từ chỗ Nhâm Tiểu Túc.
Dường như nàng mang theo khuất nhục và bi phẫn mà trực tiếp nương thân cho ông chủ của cửa hàng bán thức ăn trên thị trấn.
Ông chủ kia răng vàng khè, không gội đầu không rửa chân.
Nếu là trước kia chắc chắn phụ nhân còn chẳng thèm nhìn hắn nửa con mắt.
Thế nhưng khiến người khác chú ý là, tuy nàng nương thân vào người khác nhưng vẫn vụng trộm đưa đồ ăn cho tên chồng đã đẩy mình vào vòng tay kẻ khác.
Việc này khiến Nhâm Tiểu Túc có phần khó hiểu.
Cơ mà trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ quái, Nhâm Tiểu Túc cũng không rảnh nghĩ mãi về người xa lạ.
Không chỉ phụ nhân này mà còn rất nhiều nạn dân khác tìm tới Nhâm Tiểu Túc chờ mong được giúp đỡ, họ muốn Nhâm Tiểu Túc nể tình đồng hương mà cho họ một ít thức ăn.
Đám nạn dân cùng nhau thương lượng, xem thử ai từng gặp qua thiếu niên này.
Nếu có thì hẳn hai bên là người quen, xin xỏ cũng dễ hơn.
Kết quả đám nạn dân phát hiện, chẳng ai biết Nhâm Tiểu Túc cả…
Hẳn có đánh chết họ thì đám người này cũng chẳng nghĩ ra, thật chất Nhâm Tiểu Túc chẳng phải đồng hương gì của họ cả.
Hắn chính là siêu phàm giả đơn độc tiến vào hàng rào 146, một đêm tiêu diệt hết thảy.
Đến lúc đám nạn dân không còn ý nghĩ dây dưa với Nhâm Tiểu Túc nữa thì rốt cuộc thiếu niên nhận được tin nhắn mới:
“Hàng rào số 62, cấp D, có nhận không.”

Rốt cục cũng có nhiệm vụ cấp D rồi.
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc cảm động ghê nơi, lúc này hắn nhắn lại:
“Nhận nhiệm vụ.”

Tin nhắn vừa được gửi đi, phía bên kia lập tức trả lời:
“Mục tiêu Mã Đức Vĩ, người quản lý nhà xưởng hàng rào 62, đã tra tấn và giết 9 công nhân, thù lao 20.000 đồng.”

Tin tức chỉ đơn giả như thế mà thôi, kèm theo đó là hai bức ảnh chụp.
Một là ảnh chụp Mã Đức Vĩ, hai là bản đồ nhà xưởng.
Về phần làm thế nào để giết Mã Đức Vĩ là chuyện của đám sát thủ.
Nhâm Tiểu Túc chợt phát hiện, sở dĩ tổ chức cung cấp di động cho sát thì, chỉ sợ cũng là muốn bảo vệ đối phương, tránh cho cấp bậc đối phương không đủ, chưa đủ năng lực đã nhận nhiệm vụ, ngu ngốc đi tìm chết.
Mà khả năng cao, nhiệm vụ cấp D sẽ không cần tiến vào hàng rào, đối tượng chỉ đơn giản như người quản lý nhà xưởng mà thôi.
Truyền thuyết nói giá nhận nhiệm vụ của An Kinh tự rất cao, thế nhưng đó là với thành viên chính thức của tổ chức mà thôi.
Theo như tiên sinh kể truyện thì nhiệm vụ dành cho đám dự bị như Nhâm Tiểu Túc chỉ liên quan tới mấy nhân vật nhỏ, ngay cả cửa lớn An Kinh tự cũng chẳng thấy được.
Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc bắt đầu đi tới hàng rào 62.
Vị trí hiện tại của hắn cách mục tiêu 190 ki lô mét .
Nhâm Tiểu Túc tới chỗ hoang dã không người thì bắt đầu triệu hoán đoàn tàu hơi nước.
Tính cả cự ly đi bộ thì tầm ba bốn giờ là tới.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc điều khiển đoàn tàu hơi nước cẩn thận hơn.
Những nơi có thể gặp người hắn sẽ đi bộ.
Những khách nhân tới quán rượu hôm nay đều cảm thấy kỳ quái.
Thiếu niên vốn ngồi đọc sách ở cửa sổ nay không thấy đâu nữa.
Cháu gái của tiên sinh đọc truyện hiếu kỳ hỏi tiểu nhị:
- Hôm nay hắn không tới hả?
- Không thấy…
Tiểu nhị trong tiệm lắc đầu trêu chọc:
- Làm thế nào, Tiểu Lộc nhớ hắn?
Cô nương được gọi là Tiểu Lộc liếc mắt, đá vào mông tiểu nhị:
- Cút đi lấy màn thầu cho ta.
Ông nội bảo ta ra ngoài nghe ngóng, tìm tin tức.
- Được rồi!
Thực khách trong tiệm đã tập thành thói quen nhìn thấy thiếu niên đọc sách mỗi ngày trong quán rượu.
Nay đột nhiên không thấy đâu khiến họ không khỏi thích ứng.
Có người khó hiểu, có phải đã tiêu hết tiền không? Chung quy mỗi ngày đều tới tiệm ăn, dù thân hào trong thị trấn cũng chẳng gánh được.
Nhắc tới thân hào nông thôn cũng thật là khó coi…
Tiểu Lộc chán muốn chết, nàng ngồi trên vị trí Nhâm Tiểu Túc hay ngồi, tựa người lên cửa sổ, chờ tiểu nhị bưng màn thầu vào.
Trên thị trấn, đại khái chỉ có nàng và ông nội là biết Nhâm Tiểu Túc không phải người bình thường.
Hơn nữa còn là loại khác thường nhất.

Nhâm Tiểu Túc đi tới thị trấn hàng rào 61.
Hắn cười cười, tìm người hỏi nơi nào có thể kiếm cơm ăn gần hàng rào 62.
Hắn đã đói bụng vài ngày, muốn tìm nhà xưởng làm việc hoặc làm osin.
Người trong thị trấn đã quá quen với việc này.
Lưu dân muốn tìm nhà xưởng làm việc như Nhâm Tiểu Túc không thiếu.
Có người chỉ Nhâm Tiểu Túc, bảo hắn tới nhà xưởng nấu gạch ở phương Bắc, đào mỏ ở phía Tây, đào cát ở phía Nam.
Còn những nhà xưởng khác thì cần có tay nghề.
Người ta chỉ tuyển công nhân có kinh nghiệm, ngươi không thể kiếm tiền ngay ở đó đâu.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu cám ơn rồi đi về phía nam.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời.
Lúc này mới tới giữa trưa, Nhâm Tiểu Túc không cần sốt ruột, mấy chuyện như ám sát này phải ra tay vào buổi tối mới tốt.
Hắn từng giết người quản lý nhà xưởng rồi.
Đó là Vương Đông Dương, anh trai Vương Tòng Dương.
Người quản lý nhà xưởng rất dễ giết, dù đối phương có súng nhưng chỉ có mỗi cây súng lục.
Nhâm Tiểu Túc còn chẳng để mắt tới…
Nhưng việc này cũng không nói Nhâm Tiểu Túc có thể lỗ mãng giết người cho xong chuyện.
Hắn cần sắp xếp ổn thỏa, ẩn mình trong bóng tối.
Tới giữa đêm, Nhâm Tiểu Túc đang nằm trên một bụi cỏ tùng ở nơi hoang dã chợp mắt thì bỗng tỉnh dậy.
Hắn uyển chuyển đi tới nhà xưởng, tới bên tường nhà xưởng, thiếu niên chỉ cần lật người nhẹ nhàng là nhảy vào được.
Đêm khuya vắng người, không ai phát hiện trong nhà xưởng có một vị khách không mời cả.
Nhâm Tiểu Túc nhanh chóng núp trong một chỗ tối, nhìn lưu dân tuần tra bình tĩnh đi ngang qua.
Mà đối không hề phát hiện ra Nhâm Tiểu Túc.
Đợi đối phương rời khỏi, Nhâm Tiểu Túc mới lặng yên không tiếng động bò lên tầng lầu.
Kết quả vừa leo tới tầng bốn hắn ngây ngẩn cả người, vì thông qua cửa sổ, hắn thấy Mã Đức Vĩ đang nằm trong một vũng máu…
Này là sao?!
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc không khỏi bối rối.
Hắn đi thật xa, núp trong bụi cỏ cả đêm.
Kết quả mục tiêu nhiệm vụ đã chết bất đắc kỳ tử?
Không đúng, Nhâm Tiểu Túc bỗng phát hiện bản thân đã bỏ qua chi tiết nào đó quan trọng.
Hắn nhớ lại quá trình nhiệm vụ: Nếu nhiệm vụ được tuyên bố cho nhiều người, nghĩa là rất nhiều người có thể cùng lúc nhận nhiệm vụ, cũng rất nhiều người có thể xác nhận nhiệm vụ!
Nhâm Tiểu Túc gửi tin nhắn:
“Có phải nhiệm vũ giết Mã Đức Vĩ đã hoàn thành không? Chẳng phải nhiệm vụ này ta đã nhận rồi à?
Kết quả đối phương trả lời:
“Đã có người hoàn thành trước.”

Bấy giờ, Nhâm Tiểu Túc thật ê răng, hắn phải đoạt nhiệm vụ với người khác ư?!
Vậy hắn còn cố gắng che giấu làm gì, đây chẳng phải tự khiến bản thân không thoải mái à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận