Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1031: Khánh Thận Và Khánh Chẩn

Trước kia La Lam là hạng người gì?
Hắn có thể nằm trong hàng rào liên tục 3 ngày không động đậy một chút gì. Khi tới hàng rào 113, hắn được binh sĩ bưng cơm rót nước tới tận miệng. Trên cơ bản, trừ việc liên quan tới chiến sự Khánh thị ra, không còn chuyện gì có thể khiến hắn để tâm tới.
Theo lời hắn nói, hết thảy đã có em trai hắn lo, hắn chỉ cần ngồi ăn rồi chờ chết là được.
Chẳng qua từ lúc huấn luyện bắt đầu, mọi người đều chợt phát hiện, thì ra La Lam lại là người có ý chí đến vậy.
Chu Kỳ từng phỏng đoán, nếu nói sự mạnh yếu trong giới siêu phàm được quyết định phải tinh thần thì người có tinh thần càng cao sẽ càng mạnh.
Tinh thần mạnh thế nào chưa chắc sẽ biểu hiện ra ngoài, tỷ như Lý Thần Đàn vậy, hắn chưa từng tỏ ra bản thân là người cứng cỏi thế nào, chỉ có thể nói thế giới nội tâm của người bị bệnh tâm thần cực kỳ phức tạp mà thôi.
Chu Kỳ nhìn La Lam, hắn đột nhiên chờ tới ngày huấn luyện hoàn thành, không biết tên mập này sẽ trở nên thế nào nhỉ.
"Ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện…”
Chu Kỳ hỏi:
“Nếu dựa theo lý thuyết của Tên Côn Đồ, tinh thần là cánh cửa giúp người bình thường trở thành siêu phàm giả. Vậy Khánh Chẩn phải trở thành siêu phàm giả chứ. Trong mắt ta, ý chí của hắn rộng lớn và phức tạp hơn bất kỳ người nào trên thế giới này. Vì sao hắn vẫn là người bình thường? Hay nói, hắn thật ra đã thức tỉnh nhưng không nói ai biết.”
Chu Kỳ nói xong thì im lặng. Nếu Khánh Chẩn thật sự là siêu phàm giả, hắn không cần đi qua con đường máu ở núi Bạch Quả mới đúng.
Bấy giờ, La Lam thở hổn hển ném ba lô xuống đất. Cả người trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Bác sĩ từ xa chạy tới chuẩn bị chữa trị vết thương nhưng bị mập mạp giơ tay ngăn lại, bởi vì chủ đề họ sắp nói không thích hợp để người khác nghe.
La Lam nói:
"Đầu tiên ta xác nhận em trai ta không thức tỉnh, chuyện này hắn có thể giấu giếm người khác nhưng tuyệt đối không giấu ta."
"Vì sao?”
Chu Kỳ hỏi.
"Có lẽ hắn cảm thấy không cần thiết…”
La Lam cảm khái:
"Ngươi biết không, nếu người khác nói với ta, siêu phàm giả cũng bình thường, ta nhất định sẽ cảm thấy hắn nói dối. Ngoài miệng thì xem thường nhưng kỳ thật muốn trở thành siêu phàm giả muốn chết.”
"Khánh Chẩn nói vậy?"
Chu Kỳ hiếu kỳ.
"Không có…"
La Lam nằm trên đất cười thảm hai tiếng, đợi bớt thở dốc mới nói tiếp:
"Có một lần, ta nghe nói điều kiện thức tỉnh là trải qua một thời gian gian khổ kéo dài. Bấy giờ ta từng hỏi hắn có muốn thử không. Kết quả hắn bảo không cần, không phải hắn xem thường siêu phàm giả mà ý của Khánh Chẩn là, dù có năng lực siêu phàm hay không, chuyện hắn muốn làm cũng có thể làm được, không cần lãng phí thời gian.”
La Lam thầm nghĩ, phóng tầm mắt đi tất cả liên minh hàng rào, người có đủ năng lực nói được câu này không nhiều lắm.
Lúc này, tiếng động cơ xe truyền tới từ ngoài núi. La Lam đứng dậy nhìn ra ngoài. Sơn cốc đã bị binh sĩ Khánh thị phong tỏa, người có thể lái xe vào nhất định là tâm phúc của La Lam và Khánh Chẩn.
Nhưng người tới lại khiến La Lam cùng Chu Kỳ có chút ngoài ý muốn, chính là Khánh Chẩn!
"Sao hắn có thời gian để tới đây?"
Chu Kỳ nói thầm.
"Không đúng, không em trai ta…"
La Lam lên tiếng:
"Kêu binh sĩ đi xa một tí.”
Chu Kỳ nhíu mày:
"Có cần ta tránh đi không?"
La Lam nói:
"Không cần, ngươi là người một nhà."
Chu Kỳ nhíu mày.
Đợi xe chạy qua, Khánh Thận nhảy xuống xe, cười cười nhìn La Lam:
"Làm sao ngươi phân biệt được ta và em trai ngươi?”
La Lam xác định xong thì nói:
"Hoàn cảnh sinh hoạt của hai ngươi bất đồng, tính cách tất nhiên cũng có chỗ bất đồng, thần thái hoàn toàn khác nhau, có lẽ ngoại nhân không phát giác được, nhưng ta có thể."
Nói xong, La Lam đặc biệt kiểm tra vết sẹo trên mu bàn tay Khánh Thận. Lúc trước Khánh Thận vì để cho La Lam yên tâm mà lưu lại ký hiệu này.
La Lam buông tay Khánh Thận ra:
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Em trai ngươi kêu ta tới xem xem ngươi thế nào. Chung quy hán nghe xong ngươi tham gia tập huấn ma quỷ nên sợ ngươi tập luyện tới mức tự phế bản thân…”
Khánh Thận cười cười tìm một chỗ ngồi xuống. Trang phục màu trắng không nhiễm bụi. Từ cách ăn mặc mà nói, Khánh Thận cùng Khánh Chẩn thật sự rất giống nhau.
Hiện giờ, sự tồn tại của Khánh Thận là cơ mật tối cao trong Khánh thị. Có nhiều lúc khi giải quyết vấn đề là Khánh Thận ra mặt, Khánh Chẩn thì núp ở chỗ tối.
Điều này khiến La Lam không khỏi khó hiểu, lấy tính cách em trai hắn, Khánh Chẩn nhất định đã nhận ra nguy cơ to lớn, vì thế hiện giờ mỗi bước đi đều phải cẩn thận.
Khánh Chẩn cũng không phải người trầm mặc ít nói, nhưng hiện giờ lại như đang đánh cờ với ai đó, đa phần đều chỉ im lặng.
La Lam hỏi Khánh Thận:
“Em trai ta đâu?"
Khánh Thận cười nói:
"Ta chỉ là thế thân của hắn thôi, ngươi là anh trai không biết tung tích hắn thì ta biết kiểu gì? Thế thân đâu có quyền lực gì.”
La Lam có phần buồn bực:
"Ta rất ngạc nhiên, lẽ ra lấy tài năng của ngươi, nếu ở lại Hỏa Chủng tiếp nhận bồi dưỡng và huấn luyện, ngươi có thể sống rất tốt ở bất kỳ đâu. Sao lại chạy tới Khánh thị làm một thế thân?"
Phải biết, thế thân không có tự do, mọi hành động đều phải thông qua Khánh Chẩn.
Nếu không hiểu rõ năng lực của Khánh Chẩn, La Lam sẽ lo Khánh Chẩn bị Khánh Thận thay thế. Nhưng hôm nay hắn phát hiện, Khánh Chẩn cẩn thận hơn hắn nghĩ. Trịnh Viễn Đông, thị vệ của Khánh Chẩn đã nhận được lệnh mật, một khi vượt ra khỏi cảnh tuyến nào đó của hàng rào, có thể giết thế thân bất kỳ lúc nào.
Quy tắc cảnh tuyến vô cùng chặt chẽ và kín đáo, Khánh Thận không có cơ hội thay thế Khánh Chẩn.
Khánh Thận cũng không quan tâm lắm. Dường như hắn cũng chẳng muốn đoạt quyền gì của Khánh Chẩn. Vì thế La Lam rất khó hiểu, rốt cuộc Khánh Thận muốn làm gì?
Khánh Thận cũng không trả lời thẳng vấn đề này, mà cười nói với La Lam:
"Nhìn bộ dáng ngươi bây giờ càng giống La Lam của 10 năm trước hơn. Ta thật có phần hiếu kỳ, cuối cùng thì hơn mười năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi đột nhiên trở thành cá ướp muối đi lên? Ta biết đó là ngụy trang của ngươi, chung quy ngươi giúp đỡ Khánh Chẩn làm quá nhiều chuyện mà hắn không tiện ra mặt. Đó không phải những thứ cá ướp muối có thể làm được. Vì sao ngươi nguyện ý thu liễm hào quang của chính mình, trở thành một cái bóng bên cạnh Khánh Chẩn?"
La Lam cười lạnh:
"Lão tử thích như thế, ngươi quản được sao? Ta là đang hỏi, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì.”
Khánh Thận cười cười:
"Ha ha, lão tử thích như thế, ngươi quản được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận