Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1015: Không Có Đạo Đức

“Ngươi có âu phục không?"
Ban đêm, Dương Tiểu Cận từ phòng bên kia hỏi vọng qua.
Nàng cùng Nhâm Tiểu Túc đều ở lầu hai, gian phòng được xây bằng gạch ngói và gỗ, giữa hai gian phòng chỉ cách nhau mấy tầng tấm ván gỗ, cho nên hai bên có thể nói chuyện với nhau.
Nhâm Tiểu Túc gối đầu lên cánh tay, nằm trên giường:
"Ta nào có cơ hội mặc loại trang phục đó. Nhắc tới mới nhớ, khi còn sống ở thị trấn, Vương Phú Quý thường nhỏ giọng dặn dò ta, nếu thấy người đi ra từ trong hàng rào mà mặc âu phục thì ngàn vạn đừng tự rước lấy nhục, bởi vì đó nhất định là một đại nhân vật."
Khi đó Nhâm Tiểu Túc còn bé nên thầm hạ quyết tâm, tự nhủ trong lòng, phải có ngày bản thân cũng mặc được âu phục như thế…
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Chung quy âu phục không tiện cho hoạt động hằng ngày và săn bắn.
Hiện giờ thời gian dần trôi, mọi thứ thay đổi, hắn cũng từng thấy rất nhiều rất nhiều người mặc âu phục, thế nhưng người gọi là đại nhân vật trong mắt hắn dần trở nên không đáng nhắc tới.
Dương Tiểu Cận cười nói:
"Ngươi cũng sắp thành đại nhân vật rồi. Hồi tối Hồ tỷ dặn ta, tuần sau ngươi sẽ bắt đầu đi làm, đến lúc đó chồng nàng sẽ dẫn ngươi đi. Không có yêu cầu gì nhiều, chỉ là phải mặc quần áo cho đàng hoàng, không thể để mất mặt được.”
Nhâm Tiểu Túc nghi ngờ nói:
"Trung tâm hành chính còn có loại quy định này?"
"Không phải quy định…"
Dương Tiểu Cận cười giải thích:
"Hồ tỷ cảm thấy nếu ngươi không mặc âu phục, tới nơi đó có thể sẽ bị người khác xem thường."
Thời điểm này, Dương Tiểu Cận thuật lại câu nói của Hồ tỷ:
"Ngươi biết không, người ở nơi đó đều thành tinh cả rồi. Ngươi không mặc đồ cho đàng hoàng sẽ không được xếp vào nơi tốt đâu!”
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Ta không sợ bị bọn họ khinh thường."
"Khó lắm nha… "
Dương Tiểu Cận nói:
"Tuy ta cũng không để ý quy củ gì đó, nhưng ta không cho phép bọn họ ăn hiếp ngươi ngươi."
"Được rồi, vậy đi may một bộ âu phục đi…”
Nhâm Tiểu Túc vui tươi hớn hở cười nói, trong lòng có chút ngọt.
"Không được, hai bộ…"
Dương Tiểu Cận nói:
"Thay phiên mặc."
Sáng hôm sau, hai người không bán khoai tây nữa mà ngồi tàu điện 48 đi vào trung tâm hàng rào.
Thời điểm tàu điện khởi động còn phát ra tiếng vang điện cơ ô...ô...ô...n...g. Xe lung la lung lay lấy đi qua mấy khu phố. Người bên ngoài có người cầm báo vừa đi vừa đọc, cũng có mấy đứa học sinh vừa gặm bánh bao vừa chạy tới trường cho kịp giờ
Bởi vì chạy quá nhanh, túi xách sau lưng đám học sinh lúc lắc trên vai.
Nơi họ lên xe là điểm khởi hành nên vẫn còn chỗ ngồi, hai người chọn một vị trí đẹp ở giữa xe điện.
Sau khi qua mấy trạm có một ông chú lên xe, mắt thấy trên xe không còn chỗ trống, ánh mắt ông chú nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận, trông đôi nam nữ này khá là ôn hòa.
Hắn đi đến bên cạnh Nhâm Tiểu Túc ho khan hai tiếng:
"Khục khục."
Kết quả Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc ngẩng đầu:
"Ngươi bị bệnh à. Vậy nhớ đứng xa chút, đừng để lây bệnh cho chúng ta."
Dương Tiểu Cận thoáng cái liền vui vẻ, nàng thấp giọng nói:
"Ngồi tàu điện trong hàng rào, người trẻ tuổi phải nhường chỗ ngồi trưởng bối, đây là mỹ đức."
Nhâm Tiểu Túc không vui:
"Hắn có tay có chân, hơn nữa mới hơn 40 tuổi thôi. Mắc gì ta phải nhường chỗ cho hắn.”
Vị đại thúc kia thấy Nhâm Tiểu Túc căn bản không có “mỹ đức” liền bỏ đi, tìm một thanh niên khác….
"Đúng rồi, chúng ta đi đâu may âu phục a…"
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
"Ta hỏi thăm rồi, ở trung tâm hàng rào có một tiệm may rất có tiếng. Nghe nói đại nhân vật trong hàng rào đều tới đó may đồ…”
Dương Tiểu Cận nói.
"Cũng không cần may chỗ tốt như vậy đâu… "
Nhâm Tiểu Túc thầm nói.
"Không được, ta nhất định phải dẫn ngươi đi may một bộ đồ thật tốt… "
Dương Tiểu Cận cười tủm tỉm nhìn ngoài cửa sổ nói.
Sau hai tuần mới có thể lấy âu phục, thế nhưng Dương Tiểu Cận không đợi được lâu như vậy, nàng trực tiếp thêm tiền để đẩy nhanh tốc độ chỉ còn ba ngày. Không thể không nói, lực lượng tiền tài vô cùng vĩ đại, từ hai tuần nay rút ngắn chỉ còn ba ngày...
Ngày thứ ba Dương Tiểu Cận đem âu phục về rồi mặc vào cho Nhâm Tiểu Túc. Sau đó nàng còn tự tay thắt cà vạt cho hắn nữa:
“Trông rất đẹp mắt nha.”
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có phần không được tự nhiên:
"Phải không?"
"Thật mà… "
Dương Tiểu Cận tỉ mỉ đánh giá, sau đó giúp Nhâm Tiểu Túc chỉnh lại một chút:
"Bất quá ở nhà đừng mặc như vậy. Mặc đồ bình thường trông vẫn quen mắt hơn.”
Đến thứ hai, Hồ tỷ đứng ngoài cửa hô:
"Tiểu Cận a, nhanh chóng gọi vị kia nhà ngươi chuẩn bị đi làm nè.”
Dương Tiểu Cận và Nhâm Tiểu Túc vừa ra khỏi cửa, Hồ tỷ liếc mắt liền thấy âu phục vừa vặn trên người Nhâm Tiểu Túc:
"Ồ, đây không phải trên người nút vàng của tiệm nay Thắt Gia sao. Chỉ có nơi đó mới có loại nút đính trên tay áo thế này thôi.”
Dương Tiểu Cận cười giải thích nói:
"Ngươi bảo phải mua âu phục nên ta dẫn hắn đi may hai bộ.”
Hồ tỷ cao giọng hô:
"May hai bộ! ?"
Hồ tỷ biết, âu phục của Thắt gia rất đắt, vậy mà Tiểu Cận cô nương dám dẫn tên Lữ Tiểu Mễ này đi may hai bộ?
Lữ Tiểu Mễ này cũng thiệt là, ở nhà hết ăn lại nằm còn chưa tính, lại để Tiểu Cận cô nương tốn kém vì hắn, mua âu phục mắc như vậy!
Người trẻ tuổi thật không biết nặng nhẹ mà. Còn trẻ mà đã tiêu tiền như nước vậy rồi thì về già biết làm thế nào?
Từ lúc Vương Việt Tức được làm trong trung tâm hành chính. Hiện tại nhà họ cũng xem như thu nhập khá giả. Thế nhưng Hồ tỷ vẫn không cách nào bỏ ngần ấy tiền may cho Vương Việt Tức âu phục tốt như thế.
Để dành tiền mua nhà mới là chuyện đứng đắn.
Vương Việt Tức nhìn Nhâm Tiểu Túc, trong có chút không được tự nhiên, tự nhủ âu phục tiểu tử này mặc còn tốt hơn hắn nhiều.
Bất quá hai người Vương Việt Tức cùng Hồ Hiểu Bạch cũng không phải dạng người cay nghiệt gì, cho nên chỉ suy nghĩ một chút rồi thôi.
Trên đường đi làm, Vương Việt Tức nói rõ với Nhâm Tiểu Túc:
"Lần này ta sắp xếp công việc cho ngươi ở cục dân chính. Ngươi là cấp dưới trực tiếp của lãnh đạo, lãnh đạo an bài tới nào ngươi cứ làm y như vậy, ngàn vạn đừng cố chấp."
"Ừ ta biết rồi, cảm ơn Vương ca…”
Nhâm Tiểu Túc cười nói.
Thời điểm này, Vương Việt Tức do dự hồi lâu, bỗng nhiên nói:
"Cái này... nếu có chuyện gì ngươi cứ tới phòng nghiên cứu chính sách tìm ta."
Tuy Vương Việt Tức không muốn có quá nhiều liên quan với Nhâm Tiểu Túc nhưng này dù gì đối phương cũng là láng giềng của hắn, vẫn nên chăm sóc nhau một chút.
Lúc này bên ngoài trung tâm hành chính đã có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy được xử lý thủ tục, chỉ là chưa tới giờ làm việc nên họ không thể vào.
Vương Việt Tức dẫn theo Nhâm Tiểu Túc đi vào:
"Mấy năm, thuế vụ ở một nơi, kết hôn ly hôn dân chính ở một nơi, khế ước mua bán nhà sang tên thì ở chỗ khác. Khi ấy mọi người muốn làm thủ tục phải chạy khắp nơi rất phiền. Nhưng hiện tại họ chỉ cần tới một nơi là làm được tất cả. Khẩu hiệu của trung tâm hành chí là hỗ trợ dân chúng làm thủ tục ở cùng một nơi, không cần chạy đi khắp nơi. Đây chính là thành tựu của chúng ta, được dân chúng ủng hộ lắm.”
Lúc Vương Việt Tức nói lời này, trong lời nói còn mang theo một chút kiêu ngạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận