Đệ Nhất Danh Sách

Chương 934: Thành Công Không?

Đông Phụ Nam biện luận đương nhiên không giỏi bằng Dương An Kinh, nàng chỉ là cái người bình thường đột nhiên thức tỉnh mà thôi.
Còn Dương An Kinh từ nhỏ đã được tiếp nhận tinh hoa giáo dục.
Trên thực tế, người được giáo dục tốt, phần tử trí thức cao cấp thường thích thay người khác quyết định một vấn đề gì đó.
Khi người bình thường đưa ra quyết định không giống với những phần tử tri thức cao cấp này, họ sẽ nghĩ người bình thường chỉ là chưa nhận ra vấn đề mà thôi.
Không riêng gì Dương An Kinh mà Vương Thánh Tri cũng như vậy, lãnh đạo cấp cao của Hỏa Chủng cũng là như thế, ngay cả P5092 cũng không ngoại lệ.
Cách nghĩ này là có lợi có hại, tỷ như những học thức cùng kiến thức này có thể giúp P5092 ở càng thêm tự tin bên trong chiến trường.
Khi Hỏa Chủng đối mặt với kẻ thù từ bên ngoài có thể nhìn từ trên xuống dưới, hung hãn không sợ chết.
Khi nào những phần tử trí thức này có tín niệm cố chấp của chính họ thì thật sự không biết là phúc hay họa của người bình thường
Không có gì nghi ngờ, tín niệm của bọn họ vô cùng kiên định, sẽ không vì vài câu nói của người khác mà từ bỏ.
Dương An Kinh nhìn về phía Đông Phụ Nam:
"Vừa rồi vì cái gì ngươi không động thủ, là đang đợi người sao?"
Đông Phụ Nam nói nhưng không trả lời:
"Ngươi lợi hại như vậy, hà tất hỏi nhiều làm gì, trực tiếp giết ta đi chẳng phải xong việc."

"Không…"
Dương An Kinh lắc đầu:
"Nói ra chắc ngươi không tin, nhưng ta chưa bao giờ giết người dư thừa."

Trong lời nói của Dương An Kinh, Đông Phụ Nam không phải là người vô tội mà là dư thừa người.
Trên con đường của Dương An Kinh, giết người không có ích nàng sẽ không làm.
Lúc này, giữa sơn dã truyền đến tiếng bước chân dày đặc, Dương An Kinh cười nói:
"Cảm ơn ngươi giúp ta kéo bọn họ."

Đông Phụ Nam sửng sốt một chút:
"Là sao?"
Nàng phản ứng rất nhanh, Dương An Kinh đang dùng nàng làm mồi nhử dẫn lực lượng phòng giữ hạch tâm trong trụ sở bí mật tới.
Nếu là những người khác, dù là những siêu phà giả của lực lượng hạch tâm cũng chưa chắc sẽ ra tay.
Nhưng nếu như là Dương An Kinh thì khác.
Vì chủ nhân của An Kinh Tự đích thân đến, rất đáng để nghiêm túc đối đãi.
Cho nên Dương An Kinh đã sớm phát hiện chuyện Đông Phụ Nam bị dụ dỗ nhưng nàng vẫn một mực không vạch trần, chờ giờ khắc này để cho Đông Phụ Nam giúp nàng mở ra một lỗ hổng trong hệ thống phòng ngự chặt chẽ này.
Trong lòng Dương An Kinh biết cách làm việc của Khánh Chẩn từ trước tới nay kín đáo cỡ nào.
Coi như nàng có mưu tính sâu xa thì lực lượng phòng giữ nơi này chắc chắn không tầm thường.
Nhưng hết lần này tới lần khác năng lực siêu phàm giả lại khó mà lường được, chiêu thức át chủ bài của Vương Văn Yến được nàng ẩn dấu nhiều năm như vậy chỉ dùng một lần, hiện giờ lại dùng mới có thể mang đến hiệu quả đặc biệt.
Thẳng đến hôm nay vẫn chẳng ai đoán được Vương thị làm cách nào chiếm được vệ tinh của Thanh Hòa.
Tất cả mọi người biết Vương thị có lẽ đã lấy được vệ tinh nhưng bọn họ lấy được thế nào lại không ai biết.
Đơn giản vì năng lực của Vương Văn Yến thật sự quá mức kín đáo.
Đương nhiên, nếu chỉ có thủ đoạn lẻn vào cũng không cách nào tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với trụ sở bí mật này.
Một người có khi thao tác mấy giờ cũng chưa mở khóa được tường lửa và chiếm được vệ tinh.
Thế nhưng, Vương Văn Yến chỉ cần mang theo một ổ cứng HDD nho nhỏ đã thể trợ giúp Linh thành công xâm nhập vào hệ thống.
Vương Văn Yến phối hợp cùng Linh gần như có thể xâm lấn bất kỳ hệ thống nào trên thế giới này.
Cho nên, nhân vật chính kỳ thật là Vương Văn Yến, Dương An Kinh bất quá chỉ là vai phụ mà thôi.
Hiện giờ nàng đã giúp đỡ Vương Văn Yến mở ra điều này lỗ hổng, đối phương hẳn đã bắt đầu hành động.
Vào lúc này, Thiên Chỉ Hạc nhao nhao bay về, Dương An Kinh nhìn binh sĩ Khánh thị bao vây bốn phương tám hướng, nàng cũng không đại khai sát giới chỉ nói với tai nghe:
"Hinh Vũ, nhiệm vụ chấm dứt, mang chúng ta rời đi."

Kết quả, trong tai nghe truyền đến thanh âm của một nam nhân: "Không thú vị, hiện tại nàng không có cách nào mang ngươi đi.
Bất quá ta có thể dẫn ngươi tới Khánh thị, chắc hẳn chủ nhân đang rất muốn hàn huyên với ngươi."

Dương An Kinh nhìn binh sĩ bao vây bốn phía, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Không hổ là Khánh Chẩn."

Nhưng mà vừa dứt lời, trong tai nghe của nàng truyền đến một giọng bé gái:
"Vương Văn Yến đã thành công, khởi động chương trình tự hủy của cứ địa, 10, 9, 8..."

Những binh sĩ Khánh thị bao vây đang chuẩn bị động thủ bắt người.
Kết quả trong trụ sở bí mật ở nơi xa chợt phát ra ánh lửa to lớn mà chói mắt, không phải vụ nổ hạt nhân mà là cứ địa tự hủy.
Đây là Khánh Chẩn chuẩn bị để tránh cho việc cứ địa bị mất khống chế.
Hiện giờ lại bị Linh lợi dụng.
Sau một khắc, khí lãng khổng lồ lấy cứ địa làm hạch tâm khuếch tán ra ngoài, tất cả những binh sĩ lại muốn lùng bắt Dương An Kinh đều bị sóng khí đánh bay, không chỉ bọn họ, Dương An Kinh cùng Trình Vũ, Đông Phụ Nam cũng không có ngoại lệ!
Binh sĩ tinh nhuệ bị hất tung lập tức đứng lên, chuẩn bị chiến đấu, thế nhưng Thiên Chỉ Hạc bay đầy trời đã bao vây Dương An Kinh cùng Trình Vũ, trong lúc hỗn loạn cả hai đã biến mất không thấy!
Một nam nhân khôi ngô dẫn theo Lạc Hinh Vũ trong tay chậm rãi đi tới, hắn yên lặng nhìn ánh lửa ở căn cứ.
8 năm, hắn thủ hộ nơi này 8 năm vậy mà nay đã bị hủy đi, thật sự có phần tất giận a.
Hắn lấy vệ tinh điện thoại ra, gọi cho Khánh Chẩn:
"Chủ nhân, thật xin lỗi."

Nhưng Khánh Chẩn cũng không có trách cứ, chỉ chậm rãi nói:
"Nơi này đã bại lộ, bị phá hủy là chuyện sớm hay muộn tình mà thôi.
Được rồi, trở về a.
Không cần đuổi bắt Dương An Kinh, thực lực nữ nhân này sâu không lường được, các ngươi chưa hẳn thắng được nàng."

Trong lòng nam nhân khôi ngô chắc chắn có sợ, Khánh Chẩn càng không trách cứ hắn, hắn lại càng áy náy, đối phương giao địa phương trọng yếu như thế cho hắn thủ hộ, có thể nói là đặt át chủ bài của Khánh thị vào trong tay hắn, thế nhưng là hắn đã thất bại.
"Đúng rồi, ngươi trực tiếp đi đến hàng rào 111 đi.
Chúng ta cần mời khách từ phương xa đến dùng cơm.
Ngươi muốn ăn cái gì? Ta nhớ được ngươi thích ăn thịt băm đúng không?"
Khánh Chẩn hỏi, nghe thanh âm của đối phương, dường như cũng không có uể oải gì.
"Vâng chủ nhân…."

Nói xong nam nhân khôi ngô cúp điện thoại, bắt đầu chỉnh biên binh sĩ, hắn nhìn Lạc Hinh Vũ, sau đó giao tù binh cho binh sĩ:
"Trông coi 24 trên 24, không cho nàng mở Ám Ảnh Chi Môn ra."

Giờ khắc này, Trình Vũ bị mấy trăm Thiên Chỉ Hạc ngậm trong mồm đến địa phương cách đó vài ki lô mét bên ngoài và ném trên mặt đất.
Hắn cuống quít đứng dậy Dương An Kinh hỏi bên cạnh:
"Chủ nhân, Lạc Hinh Vũ đã bị bắt! Chúng ta có trở về cứu nàng không!"
Dương An Kinh nhìn hắn một cái:
"Không cứu được, về sau ta sẽ tìm cơ hội.
Bất quá không cần lo lắng, Lạc Hinh Vũ cùng Tiểu Cận có giao tình, quan hệ Nhâm Tiểu Túc cùng Khánh Chẩn rất tốt, cho nên Khánh thị sẽ không làm gì Lạc Hinh Vũ đâu."

Trình Vũ sửng sốt một chút, dường như hắn không nghĩ Dương An Kinh sẽ nói như vậy.
Cách nửa ngày, Trình Vũ đột nhiên hỏi một vấn đề không chút liên quan gì:
"Chủ nhân, Đường Họa Long cùng Hương Thảo đi Lạc thành...
Có phải hay không để giết người?"
Dương An Kinh nhìn hắn một cái rồi đáp:
"Không phải."

Trong lúc nói chuyện, tai nghe của Dương An Kinh lần nữa vang lên âm thanh:
"Có đào thoát thành công hay không?"
"Xác nhận, đào thoát thành công, Vương Văn Yến đâu?"
Dương An Kinh hỏi.
"Hắn đã bỏ trốn về hướng tây nam, dự tính sau ba ngày sẽ tiến nhập lộ tuyến, sau chín ngày sẽ trở lại phương bắc…"
Linh nói.
Dương An Kinh hỏi:
"Nhiệm vụ lần này có thành công hay không?"
"Nhiệm vụ thành công…"
Linh nói, nhiệm vụ chính là phá hủy cứ địa thử nghiệm vũ khí hạt nhân của Khánh thị.
Hiện tại xác thực đã phá hủy, bất quá rất nhanh Linh đã nói:
"Nhưng Linh Khánh thị đã phóng ra mười hai tên lửa vận chuyển.
Chúng ta không tìm không được bất kỳ tư liệu liên quan gì, vô pháp biết được họ đã bắn cái gì ra vũ trụ.
Nếu là vệ tinh, nơi này không phải nơi khống chế vệ tinh quyền."

Dương An Kinh sửng sốt một chút, nàng có chút nghi hoặc đến cùng Khánh Chẩn đang chuẩn bị làm gì.
Hơn nữa nàng cũng có chút không xác định, chuyện mình làm đã thành công chăng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận