Đệ Nhất Danh Sách

Chương 747: Một Kích Tất Sát

Hỏa Chủng chặn đánh người của An Kinh tự từ giữa trưa tới tận hoàng hôn.
Có người bỏ mạng tại Thánh Sơn cũng có người thể hiện được sự dũng mãnh của mình.
Đám đại lừa dối không tính đi cứu những người khác.
Họ sợ áp lực lên Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận quá lớn nên giải quyết xong người của đội chiến bộ liền chủ động chặn đánh quân tiếp viện của Hỏa Chủng.
Đã thế, đương nhiên La Lam quyết định quý trọng khoảng thời gian hồi sức có được này.
Chung quy đây cũng là Nhâm Tiểu Túc bất chấp nguy hiểm tranh thủ cơ gội cho họ.
La Lam sẽ không đem ý tốt của Nhâm Tiểu Túc trở thành bánh dâng tận miệng người khác.
Hơn nữa, nếu hiện tại lại có thêm T5 thì tình cảnh của họ sẽ càng thêm chật vật.
Nhâm Tiểu Túc chạy trên đám lá khô về hướng nam.
Dương Tiểu Cận đi phía trước, thỉnh thoảng dò xét xung quanh.
Một khi thấy được nơi phục kích thích hợp, họ sẽ dần lại tấn công binh sĩ Hỏa Chủng sau lưng.
Thánh Sơn nguy hiểm nhưng hoàng hôn ở đây rất đẹp.
Hai người khiêng súng đi trên đường núi, cứ như chiến hữu của đội du kích.
Cùng nhau ở nơi màn trời chiếu đất, cùng nhau giết kẻ địch.
Có lẽ Hỏa Chủng không ngờ hai tay súng bắn tỉa ở cùng một chỗ này đã tạo nên áp bách không nhỏ cho đội chiến bộ của họ.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Hỏa Chủng hoàn toàn có thể để tay súng bắn tỉa của mình hiệp trợ, tạo thành hỏa lực áp chế đám Trình Vũ và Vương Uẩn.
Sau đó chậm rãi tiêu hao lực lượng của họ như “tằm ăn”.
Cuối cùng đánh tan đội quân của An Kinh tự.
Thế nhưng từ lúc bắt đầu, kế hoạch đã có vấn đề.
Vì họ không có tay súng bắn tỉa…
Vấn đề họ không ngờ nhất đã xảy ra!
Ẩn núp cách xa vài trăm mét là khái niệm gì? Hơn 700 mét nghe thì rất gần, nhưng thực tế trong tầm mắt thì một người đứng cách nhau 700 mét chỉ thấy mục tiêu nhỏ như con mũi vậy.
Sau đó, đội chiến bộ của Hỏa Chủng bắt đầu nhắm vào hai người này.
Họ đều nghĩ tay súng bắn tỉa vì phải mang vác súng bắn tỉa rất nặng nên thể lực tiêu hao vượt xa người bình thường.
Hơn nữa, đội ngũ của Hỏa Chủng đều do T3 tạo thành, hai tay súng bắn tỉa dù có đi xa tới đâu cũng khó lòng chạy thoát khỏi sự truy đuổi của những thành viên T3 này.
Mà Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận lại khác, họ hoàn toàn có thể di chuyển với tốc độ không thua gì đám người của Hỏa Chủng.
Nếu không vì áp chế trên mặt cự ly, uy hiếp của Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận không quá lớn với Hỏa Chủng!
Đội chiến bộ của Hỏa Chủng đuổi theo hai người này tức tới hộc máu.
Hơn nữa Hỏa Chủng còn phát hiện, Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận chỉ kéo gần khoảng cách không quá xa cũng chẳng quá gần, căn bản phân bố thể lực cực kỳ hợp lý.
Bấy giờ họ mới ý thức được, hai tay súng bắn tỉa uy hiếp họ khả năng cao chính là siêu phàm giả.
Có cần khi dễ họ như thế không!
- Mặt trời sắp lặn rồi…
Dương Tiểu Cận nhìn ngọn núi trước mặt:
- Ở đây hoàn thành đợt phục kích cuối cùng đi. Đối phương hẳn cũng đoán được chúng ta ở đây.
Thế nhưng tầm bắn của chúng ta và họ chênh lệch quá xa.
Sau khi trời tối, tay súng bắn tỉa không còn lợi hại như trước, nhất là hiện tại họ đang ở trong rừng núi.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận cách người của Hỏa Chủng chừng 2 ki lô mét .
Nhân số kẻ địch khoảng 200 người.
Dựa theo tính toán của Dương Tiểu Cận, nhiêu đây đã đủ để họ giải quyết hết thảy tai họa ngầm.
Dù không thể giết sạch truy binh nhưng số còn lại không thể tạo thành uy hiếp cho họ.
- Được, nghe lời ngươi…
Nhâm Tiểu Túc tay không trèo lên sườn núi. Đợi hắn quay lại đã thấy đối phương cũng bò tới nơi rồi.
Dưới ánh hoàng hôn, Nhâm Tiểu Túc thấy khuôn mặt có phần lem luốc cùng bộ dáng người đầy bụi bặm, tóc tai mất trật tự của đối phương.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao trông lại mê người như thế.
Giờ khắc này, bụi bặm trên người Dương Tiểu Cận chẳng khác nào phấn son được bôi vẽ lên mặt nữ nhân.
Cô nàng này đứng dưới ánh nắng hoàng hôn trông đặc biệt quật cường.
Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ thấy bộ dạng yếu mềm của đối phương.
Từ lúc cả hai quen biết nhau tới giờ, đa phần đều là chiến đấu cùng nhau.
Loại cảm giác này chẳng hiểu sao lại khiến Nhâm Tiểu Túc an tâm kỳ lạ, vì không có ai tụt lại đằng sau cả.
Dương Tiểu Cận thuần thục tìm nơi bắn thích hợp.
Nàng vừa ngắm mục tiêu vừa hỏi:
- Thấy thế nào?
- Đẹp lắm…
Dương Tiểu Cận cười thừa nhận.
- Đợi giết xong đám người kia rồi ngắm tiếp.
- Được.
Nhâm Tiểu Túc cầm kính ngắm:
- Cự ly của họ cách chúng ta chừng 2100 mét.
Ngươi tính bắt đầu khi nào?
- 1560 mét …
Dương Tiểu Cận nói:
- Để họ tới gần chút, tránh cho chạy kịp.
- Được, để ta quan sát hướng khác, xem thử có T5 nào tới gần không.
Ngươi tập trung vào đội chiến bộ này đi…
Nhâm Tiểu Túc cầm kính ngắn dò xét núi rừng.
Kỳ thật đội chiến bộ không có uy hiếp gì quá lớn với hắn cả.
Thứ duy nhất khiến hắn lo lắng là không biết T5 đang ở đâu.
Nếu không sợ T5 đánh lén, hai người họ đã cận chiến rồi, đâu cần đánh du kích làm gì.
Thứ kiêng kỵ nhất trên chiến trường là tự ỷ bản thân là người nắm chắc phần thắng, cuối cùng lại lật thuyền trong mương.
Bảo tồn lực lượng chuẩn bị đối phó với nguy cơ mới là đạo lý sinh tồn mạnh mẽ nhất.
Bấy giờ, đáy lòng Nhâm Tiểu Túc trầm xuống:
- Quả thật có T5 đi theo chúng ta.
Ta đã bảo mà, chiến bộ bị giết hơn một nữa mà họ vẫn kiên nhẫn được.
Thì ra có hậu thủ.
- Một T5 à?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Hai…
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Khoảng cách?
- 1800 mét, hướng 7 giờ.
- Làm sao đây…
Dương Tiểu Cận nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Giải quyết T5 trước hả?
Nhâm Tiểu Túc có chút trầm tư:
- Ngươi còn nhớ Hắc thương của chúng ta có một viên đạn màu đen không?
- Hiệu quả của nó là gì?
Dương Tiểu Cận hỏi.
- Ta cũng không biết vì chưa thử bao giờ.
Không bằng nhân cơ hội này lấy ra thử đi…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Vạn nhất có kinh hỉ gì đó thì sao? Dù không có gì thì ít nhất cũng biết viên đạn này để làm chi.
Khóe miệng Dương Tiểu Cận vểnh lên:
- Ta đã sớm muốn thử rồi.
Thiếu nữ nằm trên sườn núi dưới ánh chiều tà, nhắm ngay T5 và bóp cò.
Một viên đạn đen như mực bắn ra từ nòng súng, sau đó chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn mà có phần uốn cong trong không trung.
Khi vương qua cự ly 2000 mét , vốn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận còn tưởng phải chờ một thời gian viên đạn này mới phát huy tác dụng.
Chung quy tốc độ phi hành của viên đạn bắn trên 2000 mét trong 2 giây.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc lại thấy trước trong kính ngắm, với chỉ chừng một nửa thời gian họ nghĩ tới thì T5 đã trúng đạn! Viên đạn chạm vào người hắn rồi nổ tung, tạo ra khói đen đậm đặc.
Sau đó xuyên qua trái tim T5, đánh hắn bay về phía sau.
Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận hai mặt nhìn nhau.
Họ đã ý thức được tầm quan trọng của viên đạn.
Sở dĩ tay súng bắn tỉa không có biện pháp với siêu phàm giả ở cự ly xa vì dễ bị đối phương nắm bắt.
Mà hiện tại, tốc độ của viên đạn đen nhanh hơn phân nửa so với đạn bình thường, khiến T5 ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có!
Phải biết, tố chất thân thể của đại đa số siêu phàm giả còn không bằng T5.
Nói cách khác, hiện tại phải đối mặt với phần lớn siêu phàm giả, Dương Tiểu Cận đã có thể một kích tất sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận