Đệ Nhất Danh Sách

Chương 733: Người Kia

Dưới tình huống bình thường, chính trị gia rất ít dùng thủ đoạn ám sát. Vì nếu bị người khác phát hiện, việc này sẽ trở thành vết nhơ cả đời của họ.
Nhưng dường như Vương Thánh Tri không sợ tiếng xấu, trực tiếp sử dụng thủ đoạn này.
Đương nhiên, đây cũng vì có siêu phàm giả nên tỷ lệ thành công mới cao. Nếu là trước kia, e rằng không dễ dàng như thế.
Lực lượng một người có thể đột phá nhiều thứ, sự an toàn của những người cầm quyền dần nguy hiểm hơn. Đây cũng là lý do Khánh Chẩn trực tiếp dọn vào quân doanh ở. Hắn cẩn thận hơn những người khác, hơn nữa Khánh Chẩn không giống Khổng Nhĩ Đông, không có ham mê gì để người ta lợi dụng.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không quá quan tâm tới mấy chiêu trò ngấm ngầm hay công khai của Khổng thị và Vương thị. Hắn hỏi
- Những tin còn lại thì sao?
Một tin khác là của nam tử trung niên hướng 7 giờ cung cấp…
Vương Uẩn nói:
- Ta xác định hắn là người Chu thị, vì ta từng thấy hắn hành động một lần. Hắn nói thương nhân Vương thị qua lại giữa thương lộ Tây bắc kỳ thật đó đều là quân nhân cả. Ngươi cũng biết Vương thị có lệnh nghĩa vụ quân sự đó, lúc cần thiết sẽ chiêu quân toàn dân. Vì thế hắn cảm thấy khả năng cao Vương thị có ý đồ bất hảo với Tây bắc.
Nhâm Tiểu Túc gật đầu, lúc trước hắn còn đang suy nghĩ, một đám người bán mạng vì tập đoàn lại bán tin tức thế lực của mình cho Vương Uẩn chỉ với 500.000 đồng ư? Nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
Hiện tại hắn đã phát hiện đám người này toàn đưa tin về những thế lực bên ngoài. Mục đích chủ yếu không chỉ lấy được Hắc dược mà có thể khiến thế lực đối địch khó chịu.
Ví dụ như nam nhân Chu thị này chẳng hạn, đối phương trực tiếp châm ngòi ly gián giữa Vương thị và cứ điểm 178…
Dù sao cũng toàn là người ôm tâm tư bất hảo.
Lúc này, Vương Uẩn nói tiếp:
- Tin tiếp theo là về tình báo của Thanh Hòa. Người trẻ tuổi ngồi bên trái nói cho ta biết, khả năng cao trong vòng một năm tới Hứa Khác sẽ từ chức. Nhân tài mới của Hứa gia là Hứa Chất sẽ tiếp nhận tập đoàn Thanh Hòa. Hắn bảo chuyện này chắc có liên quan tới trận chiến trước của Lạc thành.
Nhâm Tiểu Túc hồn nhiên gật đầu. Tuy quan hệ của hắn và Kỵ Sĩ rất tốt nhưng về việc chính trị của Lạc thành thì thiếu niên không quan tâm.
Còn lại hai tin tức là việc Chu thị cùng Vương thị điều động quân đội. Nhâm Tiểu Túc càng không để ý.
Vương Uẩn nói xong đột nhiên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Nếu bây giờ chúng ta đều có quan hệ hợp tác, vậy ta có thể biết tên của ngươi chưa?
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ:
- Được, ta tên Cám Ơn.
- Cám Ơn?
Vương Uẩn nghi ngờ. Hắn cảm thấy cái tên này có phần kỳ quá.
Nói thật, Vương Uẩn có phần ngơ ngác. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ họ của tên này là Cảm. Hắn chưa từng nghe thấy có người nào họ này hết. Vương Uẩn nghiêm túc hỏi:
- Đây có phải tên đầy đủ của ngươi không? Ngươi họ gì?
Nhâm Tiểu Túc im lặng một lát rồi nói:
- Tên đầy đủ là Rất Cám Ơn.
Vương Uẩn:
- ???
Ngươi không muốn nói tên thì thôi, còn chiếm tiện nghi của ta, muốn ta nói cám ơn ngươi nữa?!
Dù ngươi cảm thấy phiền, không muốn nói tên thì uyển chuyển bịa đại cái tên này đó thích hợp một chút chứ?!
Đêm hôm đó, mọi người đều leo lên cây ngủ. Gió lạnh không ngừng thổi qua. Hơn nữa cả đám còn sợ bị thứ gì kỳ lạ tấn công nên đâu có ngủ ngon.
Duy chỉ có La Lam là nằm trên nhánh cây rộng rãi, ngáy khò khò. Việc này khiến người người khác khó ngủ vô cùng….
Lúc Nhâm Tiểu Túc gác đêm, hắn cẩn thận đề phòng đám thực vật quỷ dị kia tập kích, thế nhưng cả đêm đều chẳng có tí tiếng động nào cả.
Sáng hôm sau, mọi người mệt mỏi vô cùng. Vốn di chuyển trong rừng đã là chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực rồi. Dù có lều vải cũng không thể ngủ ngon như ở nhà chứ nói gì ngủ trên cây, đã khổ càng thêm khổ.
Trình Vũ nhìn bộ dáng mệt mỏi của mọi người thì trong lòng thầm lo. Tiến vào Thánh Sơn với trạng thái này, e rằng sức chiến đấu của mọi người sẽ giảm đi rất nhiều.
Phía bên kia, Chu Nghênh Tuyết sảng khoái tinh thần chui ra khỏi lều, cầm lấy lá cờ đỏ của Lý Thần Đàn, hô:
- Được rồi, lúc rửa mặt, mọi người không được cách xa ta quá 10m. Nửa tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát, không được rề rà, sẽ không ai chờ ngươi đâu….
Lý Thần Đàn và Hương Thảo đều đã đi xuyên qua hẻm núi và bị Hỏa Chủng vây quét. Nhưng khác với những đội ngũ kia, hậu quả của việc vây quét là Hỏa Chủng chết hết mấy người mà Lý Thần Đàn lại có thêm mười mấy tôi tớ….
Ngoài ra, không có gì thay đổi cả…
Hương Thảo đã chết lặng với cảnh tượng này. Hôm qua Lý Thần Đàn nói muốn thay đổi kế hoạch của họ một chút, trước hội họp với đam người Trình Vũ rồi cùng nhau tiến vào trung tâm Thánh sơn.
Lý do của Lý Thần Đàn rất đầy đủ: Nhiều người nhiều sức!
Thế nhưng điều khiến Hương Thảo bất lực là, điểm gặp nhau của hai đội chính là trung tâm Thánh Sơn.
Điều này có nghĩa, họ phải đi qua trung tâm Hỏa Chủng, tụ hợp với đám Trình Vũ rồi mới quay đầu lại đánh đối phương.
Kế hoạch này rách nát muốn chết, hoàn toàn không để Hỏa Chủng vào mắt mà!
Bấy giờ, Lý Thần Đàn cười nói:
- Nôm na là thế. Nếu đụng phải khó khăn gì sẽ điều chỉnh sau. Muốn vượt qua căn cứ thí nghiệm ở trung tâm vẫn còn hơi xa.
- Ừ…
Hương Thảo vô cảm nói:
- Ngươi vui là được.
- Tốt lắm… Lý Thần Đàn cười nói:
- Mọi người đã nắm chắc những kỹ năng cơ bản thì lên đường thôi!
Sau đó nhóm người lần lượt xuất phát. Trước đó họ từng gặp phải loài thực vật kỳ quái y như nhóm Trình Vũ vậy.
Ngược lại, nhóm của Hương Thảo không có người chết nhưng người của Hỏa Chủng vây quét họ thì có. Vì thế đám Hương Thảo chứng kiến đám thực vật kia hút khô cái xác.
Vốn Hương Thảo còn tưởng thứ đồ chơi nọ sẽ gây phiền toái cho họ. Kết quả Chu Nghênh Tuyết lại cướp lấy lá cờ đỏ của Lý Thần Đàn, trở thành hướng dẫn viên nói.
Theo lời của Chu Nghênh Tuyết là, nàng là siêu phàm giả hệ thực vật nên dẫn đội sẽ không sao…..
Cho nên, trở ngại trong hẻm núi được Lý Thần Đàn dễ dàng giải quyết.
Mà nguy cơ trong rừng cây dược Chu Nghênh Tuyết nhẹ nhõm hóa giải.
Có lúc, Hương Thảo thật sự thương tiếc cho Hỏa Chủng. Rõ ràng khu rừng này nguy cơ trùng trùng vậy mà đụng phải hai người Chu Nghênh Tuyết và Lý Thần Đàn lại trở nên vô dụng.
Những đội ngũ khác thì đau đầu lên đường, mà Lý Thần Đàn và Chu Nghênh Tuyết như đi trên đất bằng vậy.
Điều khiến Hương Thảo mất kiên nhẫn nhất là, đám sát thủ cấp A dường như đã tập thành thói quen chỉ biết ôm bắp đùi rồi.
Ban dầu, mọi người rất bài xích Lý Thần Đàn, nhưng hiện tại họ phát hiện có Lý Thần Đàn trong đội ngũ, tỷ lệ sống sót chớp mắt tăng cao. Nghĩ tới cục diện thối nát của những đội ngũ khác, cả bọn không khỏi có cảm giác ưu việt thần kỳ…
Buổi tối người khác phải ngủ trên cây, họ chỉ cần vây quanh đống lửa nhìn Lý Thần Đàn biểu diễn ảo thuật rồi kêu oa oa, thật lợi hại là được.
- Tên kia…
Chu Nghênh Tuyết nhìn Hương Thảo:
- Thất thần cái gì, mau đuổi kịp đội ngũ.
Hương Thảo khóc không ra nước mắt, tốt xấu bên ngoài hắn cũng được coi như tiếng tăm lừng lẫy, nhận được sự sùng bái của vô số bọn sát thủ.
Sao đi tới đây liền biến thành tiên kia, chẳng khác nào vai phụ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận