Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 979: Đặc thù năm tháng 49 (length: 7961)

Nghê gia ở kinh thành.
"Cái gì? Thật sự có người báo cáo nhà chúng ta? Trước đó chẳng phải đã điều tra rồi sao, nhà chúng ta sao có thể có vấn đề?"
Nghê Cảnh Trình không để ý đến vợ hỏi han, nhanh chóng viết thư rồi đưa cho Triệu Sơ Nhất: "Ngươi và Trương Xuân bây giờ đi ngay, đến đội sản xuất Đương Tri, còn nữa mang lá thư này giao cho lão Tam. Tiền trong nhà ngươi cứ cầm hết đi, nếu không ở lại cũng bị khám xét thôi."
Trương Xuân hơi không đáng tin, kiểu người quản tiền thế này không hợp với hắn.
Triệu Sơ Nhất không ngờ sự việc ở Nghê gia lại xảy đến nhanh như vậy. Tiên sinh rõ ràng bị oan uổng, mà không thể nào chứng minh được sự trong sạch của mình, cuộc sống nông thôn khổ như vậy, bọn họ làm sao chịu đựng được đây?
Nhưng thời gian cấp bách, hắn không có thời gian nghĩ nhiều, trong tay đã bị nhét một đống đồ, còn cả cái bọc vải nhỏ vừa được gói ghém.
Đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, số bất động sản cùng tiền mặt kia đưa hết cho lão Tam rồi, nếu không cũng bị lục soát mất.
Mà những bất động sản đó chủ sở hữu không phải Nghê gia, cho dù có điều tra thì cũng không thể nhắm vào lão Tam được.
Đầu năm nay, ai có chút đầu óc thì trong tay chẳng có ít đồ tốt, sợ bị tịch thu nên bất động sản phải đứng tên người khác, thậm chí có người còn dùng giấy tờ giả làm chủ hộ, mục đích là để không gặp rắc rối.
Ninh Nguyệt bên này thì ra sức làm sản xuất, mấy ngày liền bận rộn suốt ở trong xưởng. Lần này lại phải bận rất nhiều ngày mới được ngày chủ nhật về nhà một chuyến.
Tiểu Tinh Tinh đã đầy tháng, Hứa Ngọc Mai được đủ chất, một tháng qua chỉ có mỗi bụng to ra, còn lại chỗ nào cũng không gầy, da dẻ căng mịn trắng trẻo, trông rất đẹp.
Ninh Nguyệt vừa về nhà thì thấy nàng vừa đặt con bé ngủ trên giường, con bé vừa ngủ xong, buổi tối chắc lại náo loạn lên cho xem.
Ninh Nguyệt lôi ra mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da loại đóng gói cao cấp đưa cho vợ trẻ: "Bôi nhiều vào nhé, hết anh lại mua cho."
Hứa Ngọc Mai cười khẽ: "Anh đúng là hào phóng."
"Thì là tại trước kia ta nợ em đó thôi? Sau này sẽ bù cho em hết. Mà con mình đi học về chưa?"
"Đi cắt cỏ rồi. Họ nói nhà ta chẳng ai kiếm công điểm cả, nên ba đứa tranh thủ giờ tan học đi cắt cỏ hẹ, cũng kiếm được năm sáu công, em thấy bài vở của bọn nó vẫn hoàn thành đúng hạn, nên không cản.
Bố chồng không yên tâm cũng đi theo trông."
Hứa lão đầu có lương hưu, lương nhận ở trong thành, không chia lương thực của thôn nên thường ngày không phải lên công.
Ừm, đúng là hiện giờ trong nhà chưa có ai bắt đầu làm việc kiếm công điểm.
"Vậy tí nữa làm cho bọn nó chút đồ ăn ngon mà khao nhé."
Hứa Ngọc Mai vội ngăn lại: "Anh thôi đi, chúng ta ngày nào cũng ăn thịt nhà hàng xóm lại ý kiến đấy. Chẳng nghe thấy nhà ta cứ nấu cơm là y như rằng bên cạnh lại đánh trẻ con sao?
Trước em còn ở cữ thì có cớ, giờ em đã hết tháng rồi, sao có thể ngày nào cũng ăn như thế được?"
Ninh Nguyệt đương nhiên biết đạo lý đó nên mới mở cái bao to màu đen của mình ra: "Anh chuẩn bị hết cả rồi, mua sẵn rồi chỉ việc hâm lại là xong thôi."
Đi làm thì có cái dở cái hay, dở là không được dễ chịu như ở nhà, hay là mang thứ gì về nhà cũng chẳng ai nghi ngờ.
"Buổi tối ăn cơm gạo nhé, cứ bỏ đồ ăn vào nồi, một nồi là ra hết cả."
Vị nào cũng chẳng chạy đâu mất được. Đương nhiên, anh còn phải làm thêm đĩa rau trộn để cho ra vẻ.
"Nghe lời anh."
Ninh Nguyệt nhanh chóng làm xong cơm tối, sau đó ra ngoài tìm lão Tam nhỏ.
Cỏ trong ruộng tuy chưa cao lắm nhưng vẫn rất non. Muốn cắt được một giỏ cỏ cũng tốn không ít thời gian. Hứa lão đầu đang ở bên cạnh trông chừng, tiện thể đào ít rau dại định về làm bánh ăn.
Ninh Nguyệt vừa đến thì gặp lúc mọi người đội sản xuất đang tan ca. Nhưng sao lại thấy người quen ở đây?
Thật, có chuyện xảy ra rồi?
Ôi chao, đã nhắc nhở rồi mà vẫn không tránh được sao?
Thật hết chỗ nói.
Hứa lão đầu ho một tiếng, ra hiệu bảo anh cầm giỏ cho các con: "Hôm nay nhà mình ba đứa trẻ làm được ba giỏ cỏ, tính hai công điểm. Bọn chúng làm thế này cũng đáng khen."
Đội sản xuất bên trên quy định bốn công điểm phải nộp lên bốn giỏ cỏ. Mà giỏ thì phải to, cỏ còn phải nén chặt.
Bọn nhỏ ba giỏ cỏ mà tính hai công điểm cũng không ít đâu.
Ninh Nguyệt một tay ôm Nhị Mao, nhấc cậu bé lên vai: "Giỏi lắm, đúng là con của ba! Nhị Mao dạo này có chăm chỉ học chữ không?"
"Có ạ, con đã thuộc được mấy bài trong sách của anh rồi. Con còn đếm được đến một trăm nữa."
Đại Ny và Đại Mao cũng nhao nhao báo cáo tình hình học tập của mình cho Ninh Nguyệt, cả tình hình được phụ đạo nữa.
Trên con đường nhỏ trong thôn vang vọng tiếng cười nói líu ríu của trẻ con.
Về đến nhà, Hứa lão đầu liền đóng cửa lại. Cái giỏ đựng rau được ông xách vào bếp.
"Triệu Sơ Nhất với Trương Xuân hôm trước đến rồi. Sau khi đến họ đã đến nhà mình một chuyến. Nghê gia gặp chuyện rồi, bố mẹ đẻ của con cũng phải xuống nông thôn đấy, không biết sẽ bị chuyển xuống đâu."
Ai có thể ngờ được chứ, lần trước trên kia về còn đi xe chính phủ mà mới một tháng đã bị chuyển xuống rồi!
Kinh thành đúng là loạn thật.
"Ừ, tí nữa con ra khu thanh niên trí thức một chuyến xem sao, dù sao trước đó hai người họ cũng đến nhà mình rồi, người trong thôn cũng từng thấy họ, giả vờ không biết cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Hứa lão đầu nói: "Ta thấy ý bọn họ là muốn giữ khoảng cách với con đấy, chắc là sợ liên lụy đến con."
Thảo nào ông bố vợ lúc đó không cho anh chào hỏi Triệu Sơ Nhất bọn họ.
"Liên lụy gì tới con? Trước kia con là con nuôi Lý gia, sau con về Hứa gia ở rể, Nghê gia với con có rắm quan hệ gì!
Chẳng lẽ chỉ vì họ đến nhà mình làm khách mà cũng bị liên lụy? Cút xéo mẹ nó đi!"
Hứa lão đầu: Thật chưa thấy ai cứ mở miệng là nói chuyện ở rể mà coi việc đó như chuyện tốt lành vinh quang như thế!
"Thôi thôi, mau đi đi, trong lòng con hiểu rõ là được, coi như thật có chuyện gì, ông bố vợ con không dám nói chứ ở Phượng Thành huyện này vẫn có chút quan hệ, bảo vệ con là chuyện nhỏ!"
Ninh Nguyệt lập tức mừng rõ ra mặt: "Con biết bố tốt với con mà, con đi đây!"
Đi tay không, chẳng mang gì cả, người ta nói Phượng Hoàng rụng lông còn không bằng gà. Nhưng muốn hắn nói lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo.
Hai người kia xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, rõ ràng là để tránh họa, không thể nào không có sự chuẩn bị.
Khu thanh niên trí thức của thôn nằm ngay cạnh trụ sở đội.
Nói đến cái này, cũng phải kể đến gã địa chủ họ Ngô này.
Trước đây đội sản xuất Phượng Dương, đội sản xuất Dương Đoàn với cả đội sản xuất Thanh Lâm phía nam đều chung một thôn, tức là thôn Phượng Dương ngày trước. Vì thôn lớn quá nên sau mới chia thành ba đội, mà trụ sở của đội Dương Đoàn, khu thanh niên trí thức nằm bên trái, còn sân phơi thóc bên phải đều là nhà cũ của nhà họ Ngô.
Ninh Nguyệt vừa xuất hiện ở bên ngoài khu thanh niên trí thức đã thấy Triệu Sơ Nhất đang lấp ló ở ngoài cửa, bên trong còn có Trương Xuân.
Thấy hắn đến, Triệu Sơ Nhất không nói gì, dẫn Ninh Nguyệt đi về phía núi sau vắng vẻ.
Đến tận khi ra khỏi thôn và đến chân núi, Triệu Sơ Nhất mới dừng lại.
"Xuân tử, ngươi canh chừng."
Trương Xuân "Ừ" một tiếng rồi đứng xa phía sau một cái cây chừng hai chục mét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận