Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 556: Nhân vật phản diện mẹ ruột 32 (length: 7996)

"Phu nhân, con cá này ngài định làm gì?"
"Hai cách ăn, một nửa hấp, một nửa nướng."
Cá đá hoang dã không tốt, con cá đá này cũng phải được gần năm cân, một con cá hai kiểu ăn là quá đủ rồi.
Vừa nói chuyện, tay cũng không ngừng, một con cá nhanh gọn lẹ bị chia làm hai đoạn.
Đem cá đơn giản xoa muối một lần ướp thêm vài phút, một nửa cho vào nồi hấp, một nửa đặt lên lò nướng, nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường thường cần cách nấu đơn giản nhất, cá hấp ngoài bỏ hành gừng cho hết tanh thì không thêm gì cả, con nướng này thì làm thành cá nướng tỏi.
Nàng bận rộn trong bếp không chú ý, trong phòng khách cuộc trò chuyện sớm đã kết thúc, Thịnh Nam Viễn cùng Hữu Hữu đang ở phòng khách lắp ráp đồ chơi Đại Hoàng Phong, Tiền Mạch Hàn biết nàng vào bếp liền đến bếp tìm người.
Sau đó liền ngẩn người ra nhìn.
Người đàn ông chăm chỉ làm việc có sức quyến rũ nhất, phụ nữ cũng vậy thôi.
Nhìn nàng trong bếp thành thục thuần thục làm đồ ăn, mắt hắn không dời đi được.
Mười hai giờ chính thức ăn cơm, hai vị đầu bếp đem hết bản lĩnh của mình, làm một bàn đầy ắp đồ ăn, ở vị trí trung tâm nhất là hai món cá Ninh Nguyệt làm, cá nướng còn được tạo hình, cạnh đầu cá đặt một bông hoa mẫu đơn khắc bằng dưa chuột, cùi dưa làm hoa, lá làm bằng thân cây, cá nướng vàng óng kết hợp với mẫu đơn xanh lá cây, nhìn rất đẹp mắt.
Tiền Mạch Hàn vừa nói một tiếng ăn cơm đã vội gắp cá nướng, không ngờ, món cá này không chỉ đẹp mà còn ngon, hắn thường thích các món có mùi tỏi, cũng thích ăn cá, ừ, dạo gần đây còn phát hiện mình rất thích đồ nướng, nửa con cá nướng tỏi này thơm nức cả tim gan hắn.
Hắn lại nếm thử món cá hấp kia...
Ninh Nguyệt cố ý ngồi cạnh tiểu gia hỏa, nhóc con này cũng rất thích ăn cá, bữa cơm hôm nay, chỉ tính các món cá thôi cũng có đến bốn món, tiểu gia hỏa thích ăn cá hố, nàng sợ con bị hóc xương, chỉ có thể từ từ gỡ xương cá giúp con, thỉnh thoảng con còn chào hỏi Thịnh Nam Viễn, "Món gà hầm nhân sâm kia, rất bổ, anh ăn thử đi."
Thịnh Nam Viễn đều ăn hết, đồ ăn nhà chị gái thật sự quá phong phú, tay nghề đầu bếp cũng tốt, nhà bọn họ thật là không bằng được, Nhị tỷ còn rất quan tâm hắn, quan trọng là, không khí gia đình bọn họ rất tốt, dù Nhị tỷ phu mặt lạnh như bị hủy dung vậy, cũng khiến hắn cảm thấy ấm áp.
"Nhị tỷ, đồ ăn nhà chị quá phong phú, lần sau em còn tới."
Ninh Nguyệt phì cười, "Cứ như nhà em không có cơm ăn vậy, thích đến cứ đến, em thích ở lại cũng được, chị có đuổi em đi sao.
Vừa khéo, Hữu Hữu mỗi ngày đều phải học lớp quản lý, em có thể đi học theo."
Thịnh Nam Viễn vừa nghe đến lên lớp liền lắc đầu, bốn năm đại học hắn đi học quản lý, đủ quá rồi được không?
Hơn nữa, để một sinh viên tốt nghiệp đại học như hắn cùng một đứa bé năm tuổi đi học chung, mặt hắn còn để đâu?
Tiền Mạch Hàn âm thầm xoa cái bụng đã hơi căng, thói quen sinh hoạt từ nhỏ khiến anh bữa nào cũng chỉ ăn tám phần no, hôm nay không kìm lại được.
Sau bữa trưa, Ninh Nguyệt theo thường lệ cùng Tiểu Hữu Hữu về phòng ngủ trưa, còn Thịnh Nam Viễn bị Tiền Mạch Hàn gọi vào thư phòng.
Mãi đến bốn giờ chiều mới đi ra.
"Nhị tỷ, Nhị tỷ phu thật sự là quá lợi hại, giáo sư hệ em giảng bài còn không bằng Nhị tỷ phu giảng!"
Ninh Nguyệt: "Vậy thì lo mà học hành đi, hắn cũng đâu có phải ai cũng dạy, sau này có nhiều tiền tiêu vặt không là nhờ vào em đấy."
Thịnh Nam Viễn rời khỏi Mây Nhã Uyển thì cũng gần năm giờ, lúc đó Tiền Mạch Hàn đang có cuộc gọi đường dài, chỉ dặn quản gia tiễn người rồi thôi không để ý tới hắn nữa.
Vừa cúp điện thoại anh đã lập tức dặn quản gia chuẩn bị hành lý cho mình.
Ninh Nguyệt chỉ hỏi một câu: "Anh phải đi công tác à?"
"Ở nước ngoài lô hàng xảy ra vấn đề, ta phải tự mình sang đó giải quyết, mình em ở nhà cẩn thận đấy."
Ninh Nguyệt chớp chớp mắt, cô nhớ lại, trong trí nhớ của nguyên chủ, Tiền Mạch Hàn bị đồn đáng sợ như vậy không chỉ vì thủ đoạn tàn ác với những người đụng vào anh ta, mà còn vì anh ta có quá nhiều kẻ thù.
Nguyên chủ từng vô tình biết Tiền Mạch Hàn làm ăn buôn bán vũ khí ở nước ngoài, cô còn nhìn thấy vết thương trên người anh ta!
Đây cũng là một trong những lý do cô ghét và sợ Tiền Mạch Hàn đến vậy.
Nghĩ đến mỗi lần cô đi ra ngoài, luôn có những người bảo vệ theo sát trong bóng tối, nghĩ đến cái đêm biết có người theo dõi họ, đội trưởng kia vô thức sờ về phía bên hông, lại nghĩ đến câu anh vừa nói mình ở nhà phải cẩn thận, chẳng lẽ lại là do chuyện buôn bán vũ khí ở nước ngoài xảy ra vấn đề.
"Vậy anh cũng phải cẩn thận đấy!
Đúng rồi, còn một tuần nữa nhà trẻ khai giảng, mai em sẽ dẫn Hữu Hữu đi xem nhà trẻ, anh có ý kiến gì không?"
Tiền Mạch Hàn nói: "Em cứ quyết định đi, ta sẽ cố gắng về vào lúc Hữu Hữu khai giảng, để cùng nhau đưa con đi học."
Tiểu gia hỏa đang bày đồ chơi ở phòng khách, nghe thấy cũng hiếm hoi nở nụ cười với ba nó.
"Đúng rồi, em thấy hôm nay anh có vẻ không nói gì với Thịnh Nam Viễn."
Ninh Nguyệt lập tức cười, "Có anh phối hợp như vậy, em không nói gì cũng đã xong rồi.
Tin không, chờ thằng nhóc đó về nhà, lão hồ ly Thịnh Vinh Phú sẽ moi móc tất cả những gì đã xảy ra ở nhà mình, Thịnh Nam Viễn dù không kiên nhẫn, cũng sẽ ngoan ngoãn kể lại.
Thịnh Kiều Kiều từ lâu đã có ý nuôi phế Thịnh Nam Viễn rồi, chỉ cần Thịnh Nam Viễn không ngốc, tiếp xúc bên này vài lần, thằng nhóc sẽ kịp phản ứng thôi.
Đến lúc đó, địa vị của Thịnh Kiều Kiều trong lòng Thịnh Nam Viễn sẽ sụp đổ.
Còn Thịnh Vinh Phú là kiểu trọng nam khinh nữ điển hình, luôn cho rằng công ty chỉ có thể truyền cho con trai, con gái đều phải đứng qua một bên, nếu hắn phát hiện ra dã tâm của Thịnh Kiều Kiều, hắn sẽ ra tay!"
Về phần nhà họ Phồn, nhà họ Phồn con cháu rất đông, có khối người còn ưu tú hơn Phồn Tư Nghĩa, chỉ cần ra tay một chút thôi, Phồn Tư Nghĩa sẽ không có phần quản lý nhà họ Phồn, đến lúc đó, Thịnh Kiều Kiều chắc chắn sẽ hối hận khi đã chọn Phồn Tư Nghĩa.
Tiền Mạch Hàn không nói thêm gì, lúc này quản gia cũng đã thu xếp xong hành lý cho anh, anh đi tới tủ lạnh lấy túi đồ lúc trưa cầm về ra.
Còn phải ra sân bay, Tiền Mạch Hàn vội vàng dặn dò có gì thì gọi điện cho anh rồi vội vã rời đi, xem ra là chuyện gấp thật.
Anh vừa đi, Ninh Nguyệt lập tức cởi giày cùng tiểu gia hỏa chơi đùa đồ chơi, sau đó nàng phát hiện, đồ chơi của tiểu gia hỏa thật sự rất vui, chơi đến nghiện luôn.
Hữu Hữu: …Mẹ còn ham chơi hơn cả con!
"Mẹ, tối nay ba không có ở nhà, mẹ có nhớ ba không?"
Ninh Nguyệt hơi bất ngờ khi nhóc con nhắc đến ba nó, "Vậy Tiểu Hữu Hữu thì sao, có nhớ ba không?"
Cô nghĩ tiểu gia hỏa sẽ nói có hoặc không, ai ngờ cậu bé trả lời lại là: "Chỉ có phụ nữ mới suốt ngày nhớ nhớ mong mong thôi, con là nam tử hán."
Ninh Nguyệt không nhịn được kêu lên một tiếng, một đứa nhóc con đã đòi làm nam tử hán rồi!
Cầm các bộ phận lắp ráp trong tay, Ninh Nguyệt vẫn hỏi ra câu trong lòng, "Vậy nếu hôm nay người đi là mẹ thì sao, Hữu Hữu có nhớ mẹ không?"
Cô nghĩ tiểu gia hỏa này sẽ nói thẳng là không, dù sao thì, trước kia nguyên chủ cũng có bỏ bê gì con đâu!
Nhưng mà, cô lại đoán sai, tiểu gia hỏa không chút do dự nói: "Sẽ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận