Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 765: Ta là hoàn khố 27 (length: 7854)

Ninh Nguyệt căn bản không thèm đếm xỉa đến hắn, thái độ vô cùng cứng rắn.
"Nhớ kỹ, trong vòng ba ngày dọn đi, bằng không thì ta sẽ giúp ngươi chuyển!"
Nói xong lời cảnh cáo cuối cùng, Ninh Nguyệt mang người đi gặp người đại diện của mình, tòa nhà này quá lớn, việc thu tiền thuê có đội ngũ chuyên trách phụ trách.
Toàn bộ cao ốc Phúc Mậu tổng cộng bảy mươi hai tầng, từ tầng một đến tầng bảy đều là cửa hàng, hầu hết các mặt hàng đều có thể tìm thấy ở đây.
Tầng 8 đến 30 là khu làm việc tầng thấp, tầng 32 đến 60 là khu làm việc tầng cao, từ tầng 61 trở lên lần lượt là khách sạn, phòng khách, hành lang rượu, trung tâm chăm sóc sức khỏe, bể bơi, hàng năm tòa cao ốc này có thể mang về cho Ninh Nguyệt một tỷ tiền thuê.
Nói thật, chỉ riêng một tòa nhà như vậy, đã đủ cho Ninh Nguyệt tha hồ ăn chơi, một tỷ đó, tiêu sao cho hết.
Từ Phúc Mậu trở về, còn ba ngày nữa là đến đại hội cổ đông của Vinh Thị, Vinh Thị chưa niêm yết trên sàn chứng khoán, trừ Vinh gia nắm giữ 45% cổ phần, số còn lại nằm trong tay sáu cổ đông nhỏ.
Trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, công việc làm ăn của Vinh Thị chịu không ít ảnh hưởng, số lượng hợp đồng giảm xuống ít nhất một nửa, khi đó hệ thống thưởng cho nàng mười lăm phần trăm cổ phần Vinh Thị, tính theo giá trị của Vinh Thị, sao cũng phải đáng ba, bốn trăm triệu, hiện tại thì nhiều lắm là hai tỷ.
Rất tốt, rất tốt.
Ừ, có lẽ nàng là người duy nhất của Vinh Thị bị lỗ mà còn nói hay.
Ninh Nguyệt tìm số điện thoại của các cổ đông khác của Vinh Thị, bắt đầu nhắn tin cho bọn họ, đây đã là lần thứ ba nàng gửi tin cho các cổ đông này, nội dung tin nhắn như sau: Tôi bán cổ phần Vinh Thị, mười lăm phần trăm cổ phần báo giá một tỷ tám.
Lần thứ hai báo giá là 1,7 tỷ.
Hôm nay là lần thứ ba, báo giá đã là 1,5 tỷ.
Lúc đầu còn có người nói chuyện giá cả với nàng, giờ thì mấy người này thấy nàng cứ hạ giá hoài nên chẳng ai thèm để ý nữa.
Lúc này, các cổ đông nhỏ đều đang lưỡng lự, Vinh Thị đang xuống dốc, cổ phần trong tay rốt cuộc nên mua hay bán?
Tin nhắn được gửi đi, đương nhiên vẫn không ai để ý đến nàng, nhưng Ninh Nguyệt không nản, nàng quyết định hai ngày nữa sẽ gửi lại một lần nữa, dù sao nàng cũng không thực sự muốn bán cổ phần.
Chủ yếu là xem tâm trạng thế nào thôi.
Tại nhà của một cổ đông nhỏ nào đó.
"Cha, cái cổ đông 'thần long kiến thủ bất kiến vĩ' này đã muốn bán cổ phần, sao cha không mua lại, như vậy cha nắm giữ cổ phần Vinh Thị sẽ vượt qua ba mươi phần trăm, họ Vinh cũng chỉ có 45% thôi mà."
Trước đó Vinh gia nắm giữ 57% cổ phần, vài ngày trước công ty làm hỏng mấy hạng mục, vốn lưu động không đủ, có cổ đông chất vấn muốn kiểm toán, Lão Vinh sợ cổ đông phát hiện ra chuyện khác, liền "dàn xếp" một chút sổ sách, nhưng nhà ông ta lại không có nhiều tiền mặt như vậy, liền tranh thủ lúc giá cổ phiếu chưa xuống hoàn toàn mà bán đi 12%.
"Ngươi biết cái gì! Nếu có thể vượt quá 52% thì ta tự nhiên là muốn mua, ba mươi phần trăm có làm được cái gì, công ty chẳng phải là vẫn của họ Vinh?
Hơn nữa, Vinh Thị bây giờ nửa sống nửa chết, chỉ cần họ Vinh còn cầm quyền thì Tề thị sẽ không hợp tác với Vinh Thị, như vậy Vinh Thị sẽ chẳng thể khá lên, ta muốn nhiều cổ phần như vậy làm gì?"
Con của ông ta lại khá lanh lợi, "Vậy ý cha là cũng muốn bán đi cổ phần trong tay?"
Đừng nói, hiện tại giá cả vẫn được, nếu bán đi có thể được mười mấy hai tỷ, nếu mà tụt giá nữa thì có khi một tỷ cũng không đáng.
"Không ai coi trọng sự phát triển của Vinh Thị trong tương lai, thì ai mà mua?"
Trong thư phòng im lặng như tờ, hai cha con cùng nhau im bặt.
Đến gần đại hội cổ đông, mấy cổ đông họp lại với nhau, chủ đề chỉ có một: Lão Vinh xuống đài, nếu không Vinh Thị coi như xong.
Là một trong các cổ đông, Ninh Nguyệt không đích thân đi, mà để La Hạo Thiên thay nàng đi.
Nội dung chính vẫn là một ý, hỏi lại các cổ đông xem có ai muốn mua cổ phần của lão già kia không.
Đáp án đương nhiên là không, ai cũng đang chờ đợi quan sát, dù sao thì tâm tư nhiều người, lúc nào cũng sợ cái này sợ cái kia.
Ngày đại hội cổ đông cũng là ngày cuối cùng mà Ninh Nguyệt đặt ra cho tập đoàn Tây Việt, Ninh Nguyệt sáng sớm đã mang theo người đến tầng 15 của cao ốc Phúc Mậu.
Ba ngày qua, Lâm lão bản không ít lần nhắn tin cho nàng, Ninh Nguyệt đều làm ngơ, tiền thuê nhà của cao ốc có người đặc biệt phụ trách thu, nhưng nợ phí không trả thì chỉ có nhà hắn, nàng mà nương tay thì sau này những người khác không phải cũng học theo à?
Trong tầng 15, Ninh Nguyệt vừa ra khỏi thang máy, đã thấy một đám người mặt mày tươi rói xếp hàng đứng ở đó, vị Lâm tổng kia thấy nàng từ thang máy đi ra liền tươi cười niềm nở tiến lên đón chào, "Tề tiên sinh, ngài xem, công ty tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng tôi vẫn muốn thương lượng với ngài một chút về việc gia hạn hợp đồng."
Ninh Nguyệt: "Không cần, lâu này của ta không lo không cho thuê được đâu."
"Tôi sẽ trả thêm tiền!"
Ninh Nguyệt đang bước đi thì dừng lại, có chuyện gì mà thêm tiền không giải quyết được chứ? Nếu có thì chứng tỏ chưa đủ tiền!
Lâm tổng thấy nàng dừng lại, lập tức sai người đi đến văn phòng của hắn.
Nửa tiếng sau, Ninh Nguyệt mang người từ văn phòng ra, "Lâm tổng cứ bận việc đi, không cần tiễn, chỉ cần sau này anh theo đúng hợp đồng thì mọi chuyện đều dễ nói."
Lâm tổng cúi đầu khom lưng "Dạ dạ".
Tiễn Ninh Nguyệt cùng mọi người vào thang máy, Lâm tổng mới thẳng lưng lên được, nụ cười trên mặt cũng lập tức tắt ngấm, một tiếng quát nạt vang lên: "Mẹ nó chứ, ông thao tổ cha nó chứ!"
Chỉ tại hắn 'lỡ miệng' một câu, mà tiền thuê nhà của hắn đã tăng từ hai mươi lên hai mươi lăm, một năm không dưng mất thêm bốn, năm triệu tiền thuê, hắn mẹ nó hiện tại chỉ muốn bóp c·h·ế·t con nhỏ kia!
Việc công ty Tây Việt gặp nạn nhanh chóng lan khắp cả tòa cao ốc, các vị lão tổng thi nhau dặn dò cấp dưới, tiền thuê nhà nhất định phải trả đúng hạn, ai dám giở trò ở đây, đừng trách bọn họ cho về nhà 'ăn mày'.
Ninh Nguyệt tự cảm thấy vinh hạnh, đã rất lâu rồi Vũ Đồng không xuất hiện trước mặt nàng, chắc chắn là đã từ bỏ ý định tiếp tục đeo bám nàng rồi.
Nhưng nàng không ngờ tới, nàng ta lại xuất hiện trước mặt mình đúng vào ngày Vinh Thị tổ chức đại hội cổ đông.
"Tề Ninh Nguyệt, tôi đến là muốn nói chuyện với cô."
Ninh Nguyệt đang chuẩn bị lên xe, bị nàng ta chặn lại như vậy, chỉ có thể dừng bước.
"Cô nói đi, tôi nghe."
"Cô cứ rảnh rỗi như vậy mãi cũng không ổn, tôi nhớ là trước đây cô có đầu tư vào một công ty tên là Tiên Phong, hay là cô thử kinh doanh xem sao, người ta sống trên đời không thể cứ lêu lổng cả đời được?"
Ninh Nguyệt mặt đầy vẻ không hiểu, "Tôi đến xem một công ty sắp phá sản thì có thể làm được cái gì sao? Cô có hơi lo chuyện bao đồng quá không vậy?"
Thật sự là khó hiểu!
Vinh Vũ Đồng bị nàng chọc giận đến dậm chân, "Tề Ninh Nguyệt, cô không phân biệt phải trái, không biết ai thật lòng tốt với mình!"
Ninh Nguyệt: "Thật lòng tốt với mình? Ý cô là cái công ty khoa học kỹ thuật Tiên Phong đó sau này có thể giúp tôi kiếm tiền đúng không?"
Vinh Vũ Đồng thấy nàng rốt cuộc đã hiểu thì vội vàng gật đầu lia lịa, "Cô mau đi xem thử đi, công ty đó tương lai sẽ giúp cô kiếm rất nhiều rất nhiều tiền!"
Lúc này, Ninh Nguyệt thật sự muốn gỡ đầu Vinh Vũ Đồng ra xem, bên trong rốt cuộc chứa cái gì.
"Nhưng tôi vốn không thiếu tiền, tại sao lại phải đi kiếm tiền?"
Vinh Vũ Đồng suýt nữa đã sốt ruột đến đỏ cả mắt, "Cô bây giờ thì không thiếu tiền, nhưng cô cũng không thể dựa vào anh trai cô cả đời được…"
"Dừng dừng dừng! Tại sao tôi không thể dựa vào anh trai tôi cả đời chứ? Hơn nữa nghe cái giọng điệu của cô, công ty Tiên Phong đó sau này chắc chắn rất có tiền đồ đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận