Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 766: Ta là hoàn khố 28 (length: 8323)

Lúc đó ta đầu tư năm mươi triệu, thấy cũng đáng tiền rồi nên ta sẽ tặng phần đầu tư này cho ngươi, dù sao công ty nhà ngươi hiện tại tình hình cũng không tốt lắm, ngươi cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, không thể cứ ăn bám mãi, chi bằng để công ty này cho ngươi tự làm, biết đâu sau này ngươi, Vinh Vũ Đồng, lại thành người giàu nhất Hoa Hạ thì sao!"
Vinh Vũ Đồng: ... Nàng, trước đây sao lại không nghĩ đến chuyện này? Tiên Phong chắc chắn sẽ nổi danh sau một đêm, nàng sao không trực tiếp tiếp quản công ty luôn đi?
"Ngươi thật sự bằng lòng bán cổ phần trong tay cho ta sao?"
Ninh Nguyệt: "Đương nhiên! Bất quá, chỉ có năm mươi triệu thì chắc chắn không được, ít nhất ngươi phải cho ta gấp đôi."
"Vì sao?"
"Vì ngươi là Lữ Động Tân mà, ngươi không muốn thấy ta sống không tốt, vậy việc ngươi mua lại giúp ta phát tài 'Đăng Thiên Thê', không trả thêm chút tiền có được không?"
Tốt với ta mà không bỏ thêm chút tiền thì coi gì là tốt?
Ai nói bằng miệng mà chẳng được!
Vinh Vũ Đồng bị hắn hỏi nghẹn họng, nhưng cuối cùng hai người vẫn đạt thành giao dịch, Ninh Nguyệt lại bỏ túi thêm một trăm triệu.
"Hợp tác vui vẻ, chúc Vinh tổng tương lai sự nghiệp thành công rực rỡ, ta xin phép đi trước!"
Vinh Vũ Đồng nhìn bản hợp đồng đã ký, trong lòng kích động khôn nguôi, sau này, nàng cũng có thể nhờ khoa học kỹ thuật của Tiên Phong mà một bước lên mây, còn Tề Ninh Nguyệt kia thì đúng là tên công tử bột, có tiền rồi ai còn thèm quản hắn nữa!
Ninh Nguyệt vừa ra khỏi quán cà phê ký hợp đồng đã vung tay lên: "Đi thôi, lão bản các ngươi hôm nay lại có tiền rồi, mỗi người ta cho một chiếc xe làm phương tiện đi lại, coi như phát thưởng cuối năm cho các ngươi."
Phía sau vang lên một tràng tiếng hoan hô, "Lão bản vạn tuế!"
Trời ạ, lão bản ra tay, ít nhất cũng là xe ba trăm năm mươi ngàn tệ trở lên đấy chứ? Chín người bọn họ cũng hơn mấy triệu rồi!
Ninh Nguyệt cũng hết cách, cái hệ thống hào phú này đã mở ra rồi thì căn bản không thể dừng lại được, ngày nào cũng có nhiệm vụ hàng ngày, mà nhiệm vụ hôm nay là tiêu hết mười triệu.
Nàng ở thế giới này đúng là mua quá nhiều rồi, châu báu trang sức thì toàn tặng cho ba người phụ nữ trong nhà, đồng hồ, khuy măng sét thì lấp đầy tủ châu báu trong phòng thay đồ, xe cộ đậu ở dưới tầng hầm xe không hết chỗ, trong két sắt thì chứa đầy giấy tờ bất động sản, nàng còn không biết mình có thể mua thêm cái gì nữa.
Vừa đến đại lý xe, Ninh Nguyệt đã để bọn họ tự đi chọn xe, "Cứ chọn cái mình thích đi, không cần cân nhắc giá cả, mau đi chọn đi."
Dư Văn Văn và mấy người kia như bay đi mất, chỉ còn lại La Hạo Thiên còn ở bên cạnh Ninh Nguyệt, "Ngươi cũng chọn một chiếc đi, cứ mua loại đắt tiền ấy, không có loại nào vừa ý thì có thể đặt làm riêng."
La Hạo Thiên lựa tới lựa lui cuối cùng chọn một chiếc Tăng Huy.
Ninh Nguyệt không hiểu, "Sao lại chọn chiếc này?"
Xe này tiện nghi quá mà, nàng đã chuẩn bị tâm lý cho một màn chi mạnh tay rồi, kết quả, chỉ có thế thôi sao?
"Nuôi không nổi!"
Ninh Nguyệt: ... Lương một năm của ngươi cũng đã bảy con số rồi, mà một chiếc xe cũng không nuôi nổi sao?
"Được rồi, tùy ngươi vậy, ngươi thích là được rồi."
Xe hơn 2 triệu tệ, tổng cộng tính cả thuế má các kiểu cũng chưa đến 3 triệu, lái ra đường cũng chả có gì nổi bật, ai không quen còn tưởng xe này là loại bình dân ấy chứ.
Bên này chọn xong xe thì mấy người kia cũng không khác nhau là mấy, đám người này đều biết chừng mực, xe không ai chọn chiếc nào quá một triệu, chín người làm thủ tục xong thì vừa đúng hoàn thành nhiệm vụ tiêu tiền của ngày hôm nay.
Nàng vừa mới làm thủ tục xong đã đụng phải Tống Nguyên Khiêm, Tống lão Tam của nhà họ Tống.
Khác với Tống Nguyên Cảnh, nguyên chủ và Tống Nguyên Khiêm này luôn không hợp nhau.
Đúng vậy, cả nhà họ cũng chia thành mấy loại thái độ, ví như Tống lão đại và Tống lão nhị loại bá đạo tổng tài sự nghiệp kia thì coi thường nguyên chủ này ra mặt, bình thường cũng ít gặp mặt nhau, lão Tam Tống Nguyên Khiêm thì luôn thích đối đầu với hắn, lão Tứ thì trước đây mối quan hệ của hắn với nguyên chủ không tốt cũng không xấu, còn giờ thì thân thiết với nhau như hình với bóng.
"Ồ, Tề lão nhị, thì ra là do không trụ nổi khi ra ngoài lăn lộn rồi hả, giờ lại đi mua một chiếc xe nát hơn 2 triệu tệ, đúng là, không được đâu!"
Ninh Nguyệt cười nói: "Ngươi cho là như thế nào thì cứ như thế đi, ta đây cũng chẳng hơi đâu mà tranh giành với ngươi!"
Tống Nguyên Khiêm không hiểu ý trong lời nói của nàng, nghe Ninh Nguyệt chịu thua, cười đến là đắc ý, "Tề lão nhị à, không phải ta nói ngươi đâu, mau mau làm hòa với nhà đi, về dỗ dành lão già nhà ngươi ấy, khiến lão ta vui vẻ lên, chẳng phải là cái gì cũng có sao?
Sao mà phải đến đây mua một chiếc xe nát như này, đổi là ta, ta tuyệt đối sẽ không thèm đi!"
Ninh Nguyệt gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý với lời hắn nói, "Ta cũng có biết lái xe đâu. Mà ngươi nói đúng đấy, ta quả thực là nên về nhà dỗ dành lão gia tử rồi, bằng không thì cái năm này sao mà qua được."
Nói xong, nàng cũng không quay đầu mà đi luôn.
Sau đó Dư Văn Văn cùng mọi người cùng nhau lái xe vừa chọn xong đưa về nhà theo địa chỉ, một đám người đến bằng cách nào thì về bằng cách đó, ai cũng cảm thấy Tề Ninh Nguyệt hôm nay rất là lạ. Tống Nguyên Khiêm tò mò nên hỏi thăm một chút ở đại lý xe mới biết, hôm nay Tề Ninh Nguyệt đã mua tổng cộng chín chiếc xe, tổng cộng hết 11 triệu, mà chín chiếc xe này đều là cho vệ sĩ của nàng sử dụng!
Biết được tin này, Tống Nguyên Khiêm nghiến răng nghiến lợi: ... Sao Tề Ninh Nguyệt này càng ngày càng khó chơi thế nhỉ? Trước kia nếu hắn mà nói như thế, Tề Ninh Nguyệt đã sớm nổi khùng rồi, còn hôm nay, cảm giác tên nhóc này đúng là mềm không được cứng cũng không xong!
...
Về đến nhà, cơm trưa đã dọn xong, Ninh Nguyệt rửa tay rồi lên bàn, La Hạo Thiên tự động ngồi ở bên cạnh nàng, "Vừa nhận được tin, Vinh Hàng bị ép phải từ chức khỏi vị trí tổng giám đốc Vinh Thị rồi.
Bất quá, hắn vẫn còn nắm 45% cổ phần Vinh Thị, coi như không làm tổng giám đốc nữa thì thời gian cũng không quá khó khăn."
Hắn vừa mới nói xong, lão Đại liền gửi một tin nhắn, cũng nói về chuyện này.
Hắn đã tung tin, mặc kệ ai làm tổng giám đốc Vinh Thị, chỉ cần Vinh gia còn nắm cổ phần Vinh Thị thì Tề thị sẽ không hợp tác với Vinh Thị.
Trước đây nàng không để tâm đến việc này, nhưng, lúc này nàng lại nghĩ hơi nhiều.
Cái gọi là chó cùng rứt giậu mà, Đại ca không cho chó ăn, thì chó có thể đi kiếm ăn ở những chỗ khác, có thể là Đại ca lại lật luôn cả cái chậu thì người ta có phải lại đi tìm chỗ dựa mạnh hơn không?
Cũng không biết Vinh Hàng đã chọn về với nhà nào rồi.
Nàng hồi đáp lại tin nhắn, nhắc nhở Đại ca dù là cuối năm thì cũng nên kiểm tra lại công ty có vấn đề gì không, nhanh chóng làm biện pháp ứng phó, đặc biệt là về phương diện thuế vụ.
Cho đến ngày cuối cùng của năm, Ninh Nguyệt nhận được tin tức xác thực, Vinh gia đã nhận được đầu tư từ nhà họ Vương, Vinh Hàng cũng đã một lần nữa ngồi vào ghế tổng giám đốc Vinh Thị.
Nàng có chút khó hiểu.
Rốt cuộc thì nhà họ Vương muốn làm gì đây?
Thật sự muốn làm người tốt bụng trong tứ đại gia tộc ư?
Ha ha...
Đến ngày mùng một đầu năm, Tống Nguyên Cảnh chạy đến chỗ Ninh Nguyệt điên cuồng than thở, "Ngươi xem con em họ của ta có phải bị ngốc không, nó lại muốn cùng tên Phượng Hoàng nam kia về quê hắn ăn tết."
"Thì đi thôi, coi như nó đi du lịch cũng được.
Xem xem phong tục tập quán ở đó thế nào, biết đâu đi chuyến này thì nó sẽ tỉnh ngộ ra đấy."
Tống Nguyên Cảnh: "… Ngươi nói câu này thật lòng à?"
Ninh Nguyệt: "Ngươi chưa từng điều tra về Phạm Dung Khanh sao? Xuất thân của hắn rất nghèo khó, nhà ở một cái thôn nhỏ trong vùng núi sâu, bố mẹ sinh năm người con, bốn người chị gái trước đều kiếm tiền cho hắn ăn học, vì hắn mà bốn chị gái đã hy sinh rất nhiều.
Chị cả gả cho một người tàn tật, lấy một trăm nghìn tiền sính lễ, chị hai gả cho một chủ thầu, được một trăm tám mươi nghìn sính lễ, chị ba thì đi làm bị người ta lừa mất, đến nay cũng chưa có tin tức gì.
Còn có một người chị tư, lấy chồng rồi thì chồng lại chết, bây giờ không thể tái giá được nữa, chồng cô ta chết là do vào núi hái thuốc mang quà về cho nhà cô ấy bị ngã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận