Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 707: Điệp tung mê ảnh 46 (length: 8012)

Nhìn chăm chăm theo dõi.
"Thiếu gia, thuộc hạ không hiểu, rõ ràng, Ninh bí thư là ngài đưa vào quân thống, vì sao ngài vẫn muốn đề phòng nàng?"
Liễu Quốc Chí cười khẽ một tiếng, "Ta không phải đề phòng nàng, ta là bình đẳng đề phòng mỗi người."
Dù sao, mệnh của hắn Kim Quý đây, không cho phép xuất hiện nửa điểm sai lầm.
Trong xe, Ninh Nguyệt nghe được thanh âm trong tai nghe không khỏi nhếch khóe miệng. Nếu không phải vị Liễu thiếu gia này trên đầu không có bất kỳ vòng sáng màu nào, chứng tỏ hắn chưa từng làm chuyện xấu gì, Ninh Nguyệt đã sớm tránh xa hắn rồi.
Đề phòng nàng? Vấn đề là, hắn phòng được sao?
Nàng lúc này có chút hiếu kỳ, vị chủ này rốt cuộc đến gặp ai?
Nói đi dạo phố là thật đi dạo phố, Ninh Nguyệt vung tiền là không nương tay, hai người phụ trách theo dõi cô ta đều cảm thấy có chút nhàm chán, Ninh Nguyệt vẫn đang đi dạo.
Mà trong tai nghe cũng truyền đến tiếng Liễu Quốc Chí và một người khác trò chuyện.
"Tướng quân còn muốn bổ sung gì sao?"
"Trương nào đó không phải người tham lam, chỉ cần các ngươi đáp ứng những điều kiện này, Trương nào đó liền lập tức dẫn đầu anh em dưới tay quy thuận."
"Điều kiện của ngươi Liễu mỗ đều ghi nhớ, Bất quá, ngài cũng biết, chuyện này không phải một ngày hai ngày là quyết định được, xin tướng quân kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần vừa nhận được hồi âm từ Trùng Khánh, ta sẽ lập tức thông báo ngài."
Ninh Nguyệt đã không muốn nghe nữa, nàng đã biết vị tướng quân họ Trương là ai. Không ngờ, Liễu Quốc Chí lại lôi kéo Trương Trị tướng quân, quan hệ giữa hai đảng dường như không có gì khác biệt, hơn nữa Hồng Quân quá gian khổ, vật tư cực kỳ thiếu thốn, có người nghĩ đầu nhập vào phe Quốc Dân đảng cũng không có gì đáng trách.
Chỉ khi nào Nhật Bản đầu hàng, hai bên sẽ trở thành đối địch.
Đã phản bội chính là phản bội, không quan tâm là vì lý do gì.
...
Ở bên ngoài cuồng mua sắm một vòng, đợi đến khi hết tiền Ninh Nguyệt mới về khách sạn, gọi đồ ăn lên phòng, ăn no xong Ninh Nguyệt liền đi ngủ.
Người phụ trách theo dõi cô ta thấy cô ta về phòng nghỉ ngơi cũng không hề lơ là, vẫn cẩn trọng canh gác ở ngoài cửa.
Nửa đêm, Ninh Nguyệt thay một thân y phục dạ hành, đeo lên mặt nạ Thiên Cơ hóa trang thành một tiểu bạch kiểm, mở cửa sổ ra rồi nhảy xuống.
Khi tiếp đất, cô nhẹ nhàng lăn một vòng về phía trước để triệt tiêu lực tác động, sau đó lấy ra đồng hồ bắt đầu định hướng.
Ban ngày cô đã quét bản đồ Bắc Bình vào trong đồng hồ, định vị đến chỗ mà Vũ thư ký đưa cho. Từ trong không gian, cô lấy ô tô ra rồi lái đi.
Trên đồng hồ hiển thị, chỗ đó là một tiệm tạp hóa nhỏ. Ninh Nguyệt cất xe vào không gian, đứng trong bóng tối ở phía đối diện tiệm tạp hóa.
Đã quá nửa đêm, tiệm tạp hóa vẫn còn ánh đèn, thậm chí có tiếng nói chuyện vọng ra.
"Móa nó, lại phải đến canh chừng một cái tiệm tạp hóa nhỏ thế này đúng là xui xẻo tám đời, ta thật không hiểu, cấp trên sao còn phải giữ lại hai người kia trong kho củi làm gì?"
"Sao lắm lời vậy, bảo ngươi thế nào thì cứ làm thế đi, đã nửa tháng rồi, hồng đảng mà phát hiện có gì đó không ổn thì chắc chắn sẽ phái người tới xem xét, chúng ta đều phải tỉnh táo một chút, biết đâu hai ngày nữa lại có người đến."
Giọng hai người rất thấp, nếu Ninh Nguyệt không có thính lực vượt trội người thường, thì căn bản là không thể nghe thấy.
Ninh Nguyệt đánh giá một chút cái tiệm tạp hóa nhỏ này, rồi nhảy lên tường, nhanh chóng tiến vào hậu viện của tiệm.
Trong kho củi ở hậu viện, có tiếng thở dốc nặng nhọc. Ninh Nguyệt đi tới, cửa kho củi bị khóa bằng một chiếc khóa đồng, Ninh Nguyệt trực tiếp dùng một thanh sắt mỏng cạy ra, cửa nhanh chóng được mở.
Người bên trong rất cảnh giác, nghe tiếng động thì lập tức thay đổi hô hấp, rõ ràng là đã tỉnh, vẫn giả vờ như chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền.
Ninh Nguyệt lấy đèn pin từ trong không gian ra, chiếu lên đầu hai người. Trên mặt đất là một nam một nữ, người nào cũng bị trói chặt, miệng bị nhét vải rách, người đầy thương tích, quần áo dính đầy vết máu.
Nhưng trên đầu họ đều có vòng sáng màu đỏ, chỉ là màu của nam giới thì đậm hơn, gần với màu đỏ thẫm, còn nữ giới thì nhạt, màu hồng đào.
"Đồng chí Tam Hỉ, ta biết anh đã tỉnh. Ta là Thất Tinh, tổ chức phái ta tới. Anh đừng lên tiếng, tôi sẽ cởi trói cho anh trước."
Tam Hỉ là bí danh của Trịnh Hiếu, người ngoài tổ chức không ai biết bí danh này.
Những người trong xóm đều cười gọi anh là 'hang ổ', vì anh rất sợ vợ, vợ chỉ cần liếc mắt một cái là anh đã sợ rúm cả người, người khác sau lưng chê cười anh nhu nhược, anh coi như có nghe thấy cũng không phản bác, vì vậy mới có ngoại hiệu này.
Vừa nói cô vừa tắt đèn pin, gỡ vải rách trong miệng Tam Hỉ ra, rồi lấy chủy thủ ra định cắt dây trói.
Vừa được bỏ vải ra, Trịnh Hiếu vội vàng lên tiếng: "Đồng chí Thất Tinh, trong nội viện có tổng cộng sáu đặc vụ, hai người canh ở ngoài phố, bốn người ở phòng phía sau."
Ninh Nguyệt nói: "Vậy hai anh chị chờ một chút đã."
Nói xong, cô lấy hai viên thuốc nhỏ từ người ra đưa cho người đàn ông, "Mỗi người một viên, để cầm máu giảm đau."
"Được."
Cô lại ném cho người đàn ông một thanh chủy thủ, Ninh Nguyệt cất bước rời khỏi kho củi. Bên trong phòng chính, bốn người đang ngủ say, Ninh Nguyệt cạy cửa bước vào, chốc lát sau lại đi ra.
Sau đó, cô đi vào trong tiệm tạp hóa, cửa phòng đột ngột mở ra, hai đặc vụ tưởng rằng đồng bọn ra đổi ca, nhưng vừa quay lại phát hiện người đến hoàn toàn xa lạ. Tay đã mò về phía súng lục bên hông.
Nhưng súng của Ninh Nguyệt còn nhanh hơn một bước, trong đêm tối yên tĩnh, hai tiếng 'bịch' khe khẽ vang lên, hai tên đặc vụ cũng lên đường chầu trời.
Lục soát trên người hai tên, lấy tiền và vũ khí, sau đó cô mới quay trở lại kho củi.
Vợ chồng Trịnh Hiếu nhìn sang.
Ninh Nguyệt nói: "Đã giải quyết xong hết, tổ chức phát hiện có điều không ổn ở điểm liên lạc của hai người, nên phái tôi tới xem sao. Không ngờ hai người thật sự gặp chuyện."
Không sai, hai người này đúng là vợ chồng.
Trịnh Hiếu hỏi: "Đám đặc vụ đã bị giải quyết hết rồi?"
Ninh Nguyệt gật đầu, Trịnh Hiếu vẫn bán tín bán nghi, bước chân đi vào tiệm tạp hóa, thấy xác hai tên đặc vụ, rồi lại đi vào phòng chính phía sau, xác nhận đặc vụ trong sân đều đã chết rồi, lúc này mới quay về kho củi: "Vợ ơi, nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng đưa tin tình báo này ra ngoài, chậm trễ nửa tháng rồi."
Dứt lời, anh quay sang giải thích với Ninh Nguyệt: "Một tháng trước, Tứ Hỉ ở đội chúng tôi truyền đến tin, có người bí mật tiếp xúc với tướng quân của họ, nghi ngờ là người của phe Quốc dân đảng. Tôi đã báo chuyện này lên trên, cấp trên ra lệnh cho tôi phải xác minh sự thật, bất kể thật hay giả cũng phải có báo cáo chính xác.
Nửa tháng trước Tứ Hỉ liều mình đến đưa thông tin cuối cùng cho tôi, rằng Trùng Khánh đã thật sự liên lạc với Trương Trị, và Trương Trị rõ ràng là đã dao động. Tôi vội vàng gửi tin cho tổ chức, nhưng không ngờ khi Tứ Hỉ đến nơi thì bị phát hiện, điểm liên lạc của tôi cũng bị lộ, Tứ Hỉ phản kháng thì bị bọn chúng đánh chết ngay tại chỗ. Vợ chồng tôi bị bắt, chịu bao nhiêu cực hình nhưng vẫn không hé răng.
Sau đó đám người thẩm vấn thay đổi cách, cố tình phái người canh chừng, xem có ai đến liên lạc với chúng tôi không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận