Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 841: Chạy nạn không hoảng hốt 5 (length: 7769)

Theo các nàng trong rừng hạ trại, lại có người cũng tiến vào Lâm Tử, không có cách, người chạy nạn thực sự nhiều lắm, trên quan đạo thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua, thật sự, người chạy nạn trên đường muốn đi một mình, cơ bản không có khả năng, bởi vì trên đường tất cả đều là người chạy nạn.
Mới mua bột ngô đen Ninh Nguyệt toàn làm thành bánh bột ngô, khục, vụng trộm bỏ chút dầu muối, dù sao những thứ này nàng cũng muốn ăn, hương vị quá kém nuốt không trôi.
Đáng tiếc cái nồi nàng cõng theo hơi nhỏ, chỉ những chiếc bánh bột ngô này thôi cũng làm mất hơn một canh giờ mới ra hết.
Làm xong những cái này, nàng trực tiếp dùng khăn sạch lau chùi nồi cọ thật sạch sẽ một lần nữa bỏ vào trong bao quần áo cất kỹ, bánh bột ngô ăn một cái còn lại gói kỹ, Ninh Nguyệt liền chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nàng không có ý định ngủ trên mặt đất, tìm một cây đại thụ hơi lớn, thấy không ai chú ý tới mình, nàng từ từ leo lên cây mấy lần.
Tìm một cái chạc cây lớn chút, lên nằm một cái, nhắm mắt liền ngủ.
Nửa đêm, Ninh Nguyệt bị một trận tiếng sột soạt đánh thức.
Đương nhiên tiếng kia cũng không lớn, có điều ngũ giác của Ninh Nguyệt vượt xa người thường, liền chuột đi ngang qua nàng cũng nghe được, huống chi là mấy người sống sờ sờ.
Từ trên cây ngồi dậy, Ninh Nguyệt hướng dưới cây liếc xuống.
Đừng nói, quả thật là mấy tên đáng chết, bọn họ vậy mà gan to bằng trời đang trộm đồ, Ninh Nguyệt đưa tay bẻ một cành cây, tiện tay bẻ thành năm đoạn, giơ tay liền hướng năm tên tiểu tặc kia dưới đất đánh tới.
"Ôi, ai?"
Tên cầm đầu bị đánh trúng vào huyệt lớn ở lưng, đau điếng người, lập tức kinh hô, mấy người khác cũng không nhịn được, dồn dập kêu đau, những người xung quanh lập tức bị đánh thức, lập tức liền phát hiện năm người kia không ngủ nghỉ ngơi, lại nhìn động tác của bọn hắn, mọi người cùng nhau mắng lên, "Nhanh bắt chúng lại, chúng nó đang trộm đồ."
Năm tên tiểu tặc muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát a, bởi vì vừa rồi bị đánh lén, bọn chúng đau không đứng dậy nổi, liền chỉ có chịu bắt lại thôi!
Mấy tên này là từ sau lưng mò tới, trên người đã có thu hoạch, bị Hồ lão đại dẫn người lôi ra toàn bộ!
"Mẹ nó, đây là lương thực cả nhà ta bảo mệnh, ngươi cũng dám động vào, xem lão tử đánh chết ngươi không!"
Có người bị mất đồ tìm tới, rất nhanh đoạt lại đồ của mình.
Đương nhiên những người tức giận cũng không hề lưu tình, đánh cho năm tên tiểu tặc da tróc thịt bong tiếng kêu rên liên hồi.
"Đừng, đừng đánh, chúng ta cũng là thực sự không chịu nổi, lúc này mới động lòng xấu xa thôi, đồ vật chúng ta đều trả lại, đánh nữa, đánh nữa, chúng ta liền thực sự chết đấy."
Hồ lão đại giữ chân định giẫm đầu một người đệ đệ lại, "Thôi được rồi, để bọn chúng cút đi, cút ngay lập tức đến nơi rất xa, để cho ta nhìn thấy ngươi, lão tử trực tiếp bẻ gãy đầu ngươi."
Hắn dáng người to lớn, lúc nói lời này vô cùng có khí thế, mấy tên trộm kia nào dám nói thêm gì? Lộn nhào liền ra khỏi Lâm Tử, sau đó theo quan đạo chạy.
Mấy tên trộm chạy đi rồi, Hồ lão đại và mấy người vừa tức giận bàn tán trong chốc lát, Ninh Nguyệt đã không quan tâm, nhắm mắt lại một lần nữa ngủ.
Bên dưới tiếng nghị luận chậm rãi nhỏ, đến cuối cùng biến mất, Ninh Nguyệt cũng lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều sớm đứng dậy, ăn lương khô, uống hai ngụm nước liền lại bắt đầu đi đường.
Cô vợ trẻ nhà Hồ Tuần tiến đến cạnh Ninh Nguyệt, "Tối hôm qua mọi người cùng nhau bắt trộm, sao không thấy ngươi, đồ của ngươi không bị mất à?"
Ninh Nguyệt cười cười: "Không bị mất. Ta gan nhỏ, không dám đến góp vui, sợ những tên trộm đó hễ thấy ai là đánh người, ta thế này, vẫn là tránh xa một chút thì tốt hơn."
"Ngươi nghĩ vậy đúng đấy, nhà ta lão thái thái cũng không cho mấy người phụ nữ chúng ta lên trước góp vui, phía trước có đàn ông gánh rồi, phụ nữ đi qua chỉ vướng víu chân tay."
Ninh Nguyệt nhìn thoáng qua bà Hồ lão thái thái đang bị con trai đẩy, so với Trương lão thái thái hùng hổ là một trời một vực, Hồ lão thái thái mới là người thông minh thật sự, khỏi nói gì khác, chỉ xem cái sức mạnh đoàn kết của cả nhà Hồ gia, công lao của Hồ lão thái thái không thể bỏ qua.
Mà một đại gia tộc họ Trương kia, hơn hai mươi nhân khẩu chắc chắn phải có tới ba trăm loại suy tính khác nhau, toàn bộ là vì tư lợi, ngay cả một đứa bé mấy tuổi đầu đều có mấy bộ mặt, Ninh Nguyệt nhìn mà đau đầu.
Cô vợ nhỏ dùng sức quạt tay cho mát, "Lão thiên gia làm sao không chịu cho ít mưa đâu, trời này thực sự quá nóng."
"Đến kinh thành thì tốt rồi, ít nhất không cần lo lắng mua không được lương thực."
"Cái này ai biết được? Chúng ta chỉ là nạn dân, kinh thành có cho phép những nạn dân này vào hay không còn là chuyện khác đấy!"
"Coi như không cho vào, cũng sẽ có nhà giàu có thế lực ở kinh thành phát cháo, cũng không đến nỗi chết đói."
Thực ra hiện trạng Đại Lương triều cũng chẳng tốt đẹp gì, giặc giã trong ngoài, đánh cũng chẳng đánh lại.
Cho dù ở trong cung, hoàng thượng cũng đã bắt đầu tiết kiệm, mỗi bữa một trăm lẻ tám món?
Không không không không, bốn món một bát canh ăn thừa còn muốn thưởng cho cung nhân, tính ra có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Không còn cách nào, đều là bị ép, đại thần trong triều đã không ít người kiến nghị Hoàng thượng tự hạ tội mình.
Thế đạo này gian nan như thế đều là do hoàng thượng ngươi sai, bởi vì ngươi phạm sai lầm, nên lão thiên gia mới giáng thiên tai dẫn phát nhân họa, ngươi phải nhận sai đi, nếu không thì làm sao mà ngươi làm hoàng đế mấy chục năm rồi mà đến con trai cũng không sinh ra?
Ngươi xem lão thiên gia để cho ngươi tuyệt tự, ngoại địch xâm lấn, thiên tai giáng lâm, ngươi tranh thủ thời gian mà nhận sai với thiên gia đi!
Cho nên a, lão hoàng đế cũng không chịu nổi, kinh thành cũng không tốt đẹp như mọi người tưởng tượng.
Nhưng, dù đã biết rõ những điều này, bọn họ cũng chỉ có thể hướng đến kinh thành, bởi vì đi nơi khác khả năng càng xong đời, thậm chí họ không đi đến xa được như vậy.
Hai ngày này Ninh Nguyệt từ khi nói chuyện phiếm với mọi người đã biết không ít kiến thức, tỷ như cái nước Đại Lương này, diện tích quốc thổ dường như đặc biệt lớn, từ phía Bắc tới phía Nam khoảng hơn vạn dặm, từ phía Đông đến phía Tây cũng có vạn dặm xa, đúng là đất rộng người đông.
Đáng tiếc đến đời hoàng đế hiện tại, vì ông ta trước sau không sinh được con trai, có chút bất chấp tất cả, Lương quốc cường đại đang dần dần xuống dốc không phanh.
Nhưng mà những điều này tạm thời không liên quan đến Ninh Nguyệt, nàng vẫn đang dựa vào đôi chân mà đi, thật sự, chịu đựng cái nắng lớn như thế, không ngừng tiến lên, đau lưng nhức chân, quá là khổ!
Lau mồ hôi nắng gắt đổ ra, Ninh Nguyệt nhìn xung quanh một chút, quần áo trên người ẩm rồi khô, có thể ngửi thấy mùi mồ hôi chua loét, trong đám người, có đứa bé khát nước đòi, nhưng người nhà không cho kêu khóc oa oa.
Lúc này, đoàn người của bọn họ không ngừng lớn mạnh, cộng lại chắc có mấy trăm người, giọng của bà Hồ lão thái thái cũng nhỏ lại, bởi vì bà phát hiện, xung quanh những người này dường như đều muốn không có nước uống, mà nước nhà mình lại không ít, bà sợ đồ của mình bị người khác để mắt tới.
Hồ lão đại mấy anh em đã sớm được mẹ ruột ám chỉ, cùng với cha con nhà họ Hồ vây quanh xe đẩy phía trên chở lão thái thái và hai đứa cháu nhỏ, trên tay đều cầm vũ khí, chủng loại vũ khí bao gồm nhưng không giới hạn trong: dao phay, lớn hạo, xẻng sắt, gậy gỗ thô. . .
Tóm lại, trông là không dễ chọc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận