Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 117: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 42 (length: 8575)

Thứ trong không gian lương thực kia, hệ thống xác thực lập tức liền muốn thu lấy được, có thể, đúng là hiếm có, nàng lại là loại lúa, ba sào nhiều nhất có thể thu hoạch hơn ba ngàn cân, nói cách khác, muốn tích lũy đủ một ngàn điểm tích lũy, ít nhất phải thu hoạch thêm ba lần, cũng chính là phải chờ đến khoảng giữa tháng năm sang năm mới được. Nhưng mà, nàng đợi không được lâu như vậy!
Bởi vì theo quỹ đạo phát triển của đời trước, Giang Long Sinh và người họ Hà kia chính là mùa đông năm nay kết hôn, mùa thu sang năm liền sinh một đứa con trai, nàng không muốn lặp lại vận mệnh cả đời, nàng càng không muốn Giang Long Sinh và người phụ nữ kia có bất kỳ liên quan nào.
"Hệ thống, điểm tích lũy có thể thiếu trước được không, ngươi xem, chỉ có chút đất đó, mỗi lần cũng chỉ sinh được hơn ba ngàn cân lương thực, như vậy đã tính là năng suất cao rồi, đến lúc này năm sau, ta sẽ không sai biệt lắm có thể trả lại ngươi điểm tích lũy."
Hệ thống lạnh lùng nói: "Xin lỗi, hệ thống này không có chức năng cho mượn tiền, mời túc chủ cố gắng trồng trọt kiếm điểm tích lũy."
Đỗ Đào Hoa tức giận giậm chân, nhưng cũng không có nửa biện pháp nào đối với hệ thống.
Về đến nhà, thời gian đã là bốn giờ chiều, Đỗ Đào Hoa không có tâm trạng làm việc, trực tiếp trở về phòng mình.
Trong đầu đầy một ý nghĩ: Nàng phải làm thế nào mới có thể thành công gả cho Giang Long Sinh đây?
Nhiệt độ trong không gian hệ thống khác với bên ngoài, lương thực là một năm hai vụ, thấy mấy ngày nữa lúa có thể thu hoạch, bởi vì hệ thống thưởng cho nàng một mảnh đất mới, nên sản lượng sẽ cao hơn lần trước một phần ba, nếu hệ thống không cho nàng mượn điểm tích lũy, dứt khoát nàng dùng số lương thực này trực tiếp đổi việc làm tốt.
Ở kiếp trước, nàng từng nghe nói có người dùng tiền mua công việc, trong tay nàng không có tiền, nhưng mà có lương thực, đầu năm nay, lương thực còn hữu dụng hơn cả tiền.
...
Chuyện cháu gái lớn đã định xong, Trương Đại Mai liền thực sự quan tâm đến hôn sự của con gái, những người trong thôn nói con gái ăn không ngồi rồi không phải vì con bé không đi làm sao? Vì thế bà hung ác nhẫn tâm, gọi Ninh Nguyệt cùng đi ra đồng.
Ninh Nguyệt cũng thực bất đắc dĩ, đúng là mỗi người mỗi số mệnh, nguyên chủ cho đến trước khi ly hôn liền chưa từng xuống ruộng.
Đến chỗ nàng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm đồng mà thôi!
Công việc của đội hiện tại đơn giản là làm cỏ, lật luống khoai lang, tưới nước cho ruộng lúa, hoặc thoải mái hơn thì cắt cỏ cho gia súc của đội.
Ninh Nguyệt liền làm sát bên Trương Đại Mai lật luống khoai lang, mặt trời lớn phơi, Ninh Nguyệt chỉ cảm thấy nước trong người mình muốn cạn khô.
Cũng may, từ khi xuyên không đến, nàng gần như ngày nào cũng lên núi, còn có nước linh tuyền điều dưỡng thân thể, ngược lại không cảm thấy mệt mỏi, chẳng qua là cảm thấy có chút thiệt thòi, nếu mình lên núi một ngày này kiếm được còn nhiều hơn cả đi làm đồng kiếm công điểm, cho nên, nàng bây giờ là làm nửa ngày lỗ nửa ngày, càng làm càng lỗ!
Đợi đến giữa trưa tan việc, Trương Đại Mai xem xét cẩn thận con gái vài lần, thấy nàng chỉ bị phơi đỏ một chút, trong lòng tuy đau lòng nhưng cũng không nói gì thêm.
Không có cách nào, dân quê quanh năm suốt tháng là gắn liền với đất đai, hôm nay không làm thì ngày mai cũng phải làm, công việc làm gì có dễ chịu!
Ninh Nguyệt chào hỏi cha mẹ xong liền trở về phòng, trên người nhớp nháp nên phải đi tắm trước, rửa xong vừa lúc cơm cũng xong.
Trong nhà bếp có hai cái bàn lớn, cơm đã chia sẵn, một bát cháo ngô, một cái bánh bao bột mì hai lớp, trên bàn còn để một cái bát lớn canh rau cải trắng nấu miến, còn có một đĩa lớn dưa muối trộn, thêm hành thái sợi cùng dầu mè giấm.
Trong nhà thật ra có không ít thịt muối thịt xông khói, nhưng mà, cả nhà thực sự quá thành thật, cảm thấy hiện tại cả nhà đều đã ăn no, thịt cứ để lại thì tốt hơn, với lại mỗi ngày nấu thịt thì làm sao nhà khác không ngửi được?
Ninh Nguyệt bóc bánh bao kẹp một đũa dưa muối đặt lên trên, lại gắp một đũa miến kẹp vào, cắn một cái, hương vị không tệ, bất tri bất giác một cái bánh bao đã vào bụng, tiếp đó, nàng lại cầm một cái bánh bao nữa.
Trương Đại Mai nhìn con gái bộ dạng ăn uống này, trong lòng đau lòng không thôi, thường ngày con bé chỉ ăn một cái bánh bao là đủ rồi, hôm nay, thấy sắp ăn hết hai cái bánh bao, rốt cuộc vẫn là mệt mỏi.
Có thể, bà không thể mềm lòng, vì tương lai của con gái tìm đối tượng tốt, ruộng đồng này vẫn phải làm, công việc vẫn phải tiếp tục!
Thế là Ninh Nguyệt từ đó bắt đầu cuộc sống làm ruộng cực khổ.
Nhưng mà ngày hôm đó sau khi tan việc, Đỗ Đào Hoa lại xông tới.
Nàng chính muốn thu thập nha đầu này, nhưng trước đó Đỗ Đào Hoa vẫn không có động tĩnh gì, sau lại còn bị mẹ ruột kéo ra đồng làm việc, nàng cũng bỏ Đỗ Đào Hoa ra sau đầu, không ngờ, hôm nay nàng lại chủ động đưa tới cửa!
Nghĩ tới, chi bằng dứt khoát hôm nay thu hồi hệ thống của nàng lại thì tốt, chỉ là Đỗ Đào Hoa vừa mở miệng liền khiến nàng tạm thời bỏ ý nghĩ này.
"Đường tỷ, sáng mai ta định vào thành dạo chơi, tỷ có muốn đi cùng không?"
Ninh Nguyệt cười hỏi: "Trong ruộng còn không ít việc, đại đội trưởng có duyệt nghỉ không?"
"Nghỉ nửa buổi thôi, đại đội trưởng nhất định duyệt. Tỷ và anh trí thức trẻ họ Hứa không phải quan hệ không tệ sao, vừa hay mượn anh ấy chiếc xe đạp, đến lúc đó ta chở tỷ, cũng tiết kiệm được chút tiền xe."
Bọn họ lúc này mới vừa tan việc, xung quanh toàn là người, câu này của Đỗ Đào Hoa rằng nàng và anh thanh niên trí thức họ Hứa có quan hệ không tệ, xung quanh rất nhiều người đều đã nghe thấy.
Ninh Nguyệt nhíu mày, đến cả nụ cười giả tạo thường ngày trên mặt cũng phai nhạt đi, "Ta với anh thanh niên trí thức họ Hứa nói chuyện chưa đến ba câu, ngươi nhìn từ chỗ nào ra chúng ta có quan hệ không tệ?
Đào Hoa à, ngươi còn nhỏ, không biết có những chuyện không thể nói lung tung được, câu nói này của ngươi có lẽ không có ý gì khác, nghe vào tai người khác có thể sẽ hiểu lầm đó.
Ta thì dễ nói, là người sinh ra ở địa phương đội sản xuất Hồng Quả này, mọi người đều biết ta thường ngày cơ bản không có quan hệ với người ngoài, chứ đừng nói chi là tiếp cận những anh thanh niên trí thức, nhưng mà anh thanh niên trí thức họ Hứa thì sao? Ngươi nói vậy sẽ làm chậm trễ người ta tìm đối tượng đó!"
Chị dâu nhà họ Tôn cách bọn họ không xa xen vào nói: "Đúng đấy, không thể nói lung tung về việc quan hệ tốt với người khác phái được, người khác không biết chứ ta còn lạ gì,
Ninh Nguyệt cũng chỉ dạo này lên núi hái rau dại thôi, trước kia toàn mèo ở nhà, làm gì có quan hệ tốt với anh thanh niên trí thức nào."
Ninh Nguyệt: ... Cho nên nói, lười cũng có chỗ tốt của lười, đúng không?
Bị Ninh Nguyệt quở trách như thế, trên mặt Đỗ Đào Hoa không hề có vẻ gì khác lạ, ngược lại còn cười nhẹ nhàng mà nói: "Chị Tôn, đây không phải ta nói bừa đâu, tỷ nhìn trong đội này có mấy ai có thể mượn được xe đạp của anh thanh niên trí thức họ Hứa?
Đường tỷ ta là có thể đấy, không phải đã cho mượn một lần rồi sao, nếu quan hệ không tốt, anh thanh niên trí thức họ Hứa làm sao có thể cho đường tỷ ta mượn cái xe đạp quý giá đó chứ?"
Mắt Ninh Nguyệt khép lại, nàng giờ như có chút hiểu ra ý của Đỗ Đào Hoa, nàng ta đang muốn bôi nhọ thanh danh của mình đúng không?
Nhưng là vì cái gì? Trong đội ai cũng đang nói, anh thanh niên trí thức họ Hứa nhà có điều kiện, nói không chừng lúc nào sẽ được điều về thành phố, làm sao có thể cưới một cô thôn nữ?
Chẳng lẽ là vì muốn cho nàng mất mặt? Để ý đến anh thanh niên trí thức họ Hứa, kết quả người ta không muốn nàng, sau đó khiến nàng mất hết thể diện?
Chị dâu nhà họ Tôn không khỏi suy đoán, lẽ nào Ninh Nguyệt thực sự có chút gì đó với anh thanh niên trí thức họ Hứa? Những người xung quanh cùng đi cũng không ai nói gì.
Số liệu sách mới không được tốt lắm, xin mọi người hỗ trợ cho cái bình luận, ném cái phiếu, góp cái ý kiến hoặc cho cái khen ngợi, dù chỉ đánh dấu một chút cũng có thể giúp cuốn sách tăng thêm chút nhiệt độ, cảm ơn ạ! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận