Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 263: Thịnh Thế Phong Hoa 23 (length: 7988)

Chỉ nghe soạt một tiếng, tên trùm thổ phỉ rút yêu đao ra, lia nhanh một vòng vào cổ Viên Lợi còn đang hôn mê bất tỉnh, đồng bọn của hắn cũng đồng thời rút đao, giết chết hai tên gia nhân của Viên Lợi!
Viên đại thiếu gia sợ hãi, lùi thẳng về sau, nhưng bọn cướp không tha cho hắn, tiến lên vung đao. Viên đại thiếu gia chỉ là một kẻ văn nhân, đi đường bình thường còn thấy mệt, làm sao tránh nổi, ngay lập tức bị đám thổ phỉ chém chết dưới lưỡi đao!
Mấy tên cướp sau khi giết người, lập tức nhảy ra khỏi đình nghỉ mát, lên những con ngựa cao lớn đang đứng đợi ngoài đình, hai chân thúc vào bụng ngựa, mấy con ngựa lập tức tung vó, nhanh chóng phi đi.
Đám người hầu đi theo Viên đại thiếu gia đều ngây dại. Miệng Viên Lợi bị bịt kín, lúc chết máu phun ra từ cổ, hắn thậm chí không thể phát ra nửa tiếng, cứ thế trừng mắt tắt thở!
Đại thiếu gia còn thảm hại hơn, đầu suýt nữa lìa khỏi cổ, máu từ lỗ cổ phun ra như suối, chỉ trong nháy mắt đã chết không thể chết thêm!
Người của Kim Ngô Vệ nhìn thấy cảnh tượng trong lương đình, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, xong rồi, xong hết rồi, không khéo thì cả đội người bọn họ hôm nay đều mất mạng!
Hiện tại bọn hắn chỉ mong có thể bắt lại được đám cướp tội ác tày trời kia, may ra mới có thể chuộc tội!
"Mau đuổi theo, nhất định phải bắt hết đám cướp lại!"
Nhà Thừa Ân Hầu, con trai thứ hai bị bắt cóc, con trai cả đi chuộc người, kết quả vì chuyện Viên gia tìm người Kim Ngô Vệ bị thổ phỉ phát hiện, đối phương trực tiếp giết con tin, sự tình nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Thừa Ân Hầu phu nhân lập tức mất hai đứa con trai trưởng, trực tiếp ngất đi, lão phu nhân Thừa Ân Hầu phủ tại chỗ nằm liệt giường, mắt thấy chỉ còn một hơi.
Thừa Ân Hầu phủ lập tức loạn lên, chờ mời thái y đến khám cho mẹ già và phu nhân xong, Thừa Ân Hầu cưỡi ngựa vào cung.
Nghe nói Thừa Ân Hầu quỳ bên ngoài điện cầu xin, Hiên Viên Hạo sai người mời vào.
Thừa Ân Hầu vừa vào Trường Sinh điện, không thèm nhìn thẳng Hoàng thượng một cái, bịch một tiếng quỳ xuống đất, cố nén nước mắt nước mũi khóc lóc: "Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho lão thần, hai đứa con trai của lão thần đều bị người giết rồi.
Lúc lão thần vào cung, lão mẫu chỉ còn một hơi, phu nhân thì ngất lịm chưa tỉnh, bọn tặc nhân sao mà độc ác như vậy, chỉ xin Hoàng thượng phái người bắt đám cướp lại, lão thần muốn tự tay băm bọn cướp ra thành trăm mảnh!"
Hiên Viên Hạo giận dữ, dù sao Viên Lợi là biểu đệ ruột của hắn, Thừa Ân Hầu là cậu ruột, vậy mà đám cướp dám giết cả hai người con của nhà cậu, quả thực là không xem Hoàng gia ra gì!
Thế là, vị Kinh Triệu phủ doãn Tôn đại nhân xui xẻo bị lôi ra, Đại Lý Tự khanh cũng không tránh khỏi, cùng nhau bị phái đi phụ trách vụ án lần này.
Ngoài ra, toàn bộ Kim Ngô Vệ làm việc không tốt đều bị tống giam, nếu không phải bọn họ vô dụng, hai người con trai Viên gia cũng sẽ không mất mạng như vậy.
Nếu bắt được bọn cướp thì còn đỡ, nếu không bắt được, những người đó chỉ có con đường chết.
"Cậu yên tâm trở về, chuyện này, trẫm nhất định sẽ điều tra ra manh mối."
Sau đó, Hiên Viên Hạo còn thưởng cho Thừa Ân Hầu không ít dược liệu để trấn an.
Thừa Ân Hầu hiện giờ hận không thể tự tay bóp chết đám người Kim Ngô Vệ kia, thấy Hoàng thượng tống giam hết đám người, coi như xả được một bụng tức, lại có Hoàng thượng trấn an, cũng không khóc nữa mà thành thật theo người ra khỏi cung.
Trong thư phòng Trấn Quốc công phủ, hai cha con Giang gia ngồi đối diện nhau, trên bàn hai chén trà thơm bốc khói lượn lờ: "Cha vẫn luôn dạy con, đừng để người khác lừa bịp qua vẻ bề ngoài.
Con nhìn Dực lão gia hỏa kia xem, con hắn chịu thiệt lớn như vậy, mà hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không hề hé răng nửa lời.
Lão Nhị Viên gia làm ra chuyện gan trời như vậy, mà không hề nói với cha hắn, nên giờ hắn chết rồi, Thừa Ân Hầu ngay cả một người có thể nghi ngờ cũng không có.
À, hai tên gia nhân kia của hắn cũng chết rồi, chắc ngày đó người đi theo Viên Lợi động thủ với Bạch đại thiếu gia cũng bị Bạch Dực giải quyết rồi.
Trước kia ta đã nói, Bạch Dực này nhìn thì có vẻ chính trực, không thân cận với ai, chỉ chăm lo làm việc quân, nhưng kỳ thật bên trong vô cùng tàn nhẫn, thù dai, mà một khi ra tay thì toàn là chiêu sát phạt.
Cho nên à, giao thiệp với hắn, dù có chịu thiệt chút cũng không sao, bởi vì chịu thiệt cũng là phúc đấy!"
Giang Thừa Tích nâng chén trà lên uống một ngụm: "Con trai hiểu ý của ngài, ngài yên tâm, con tuyệt đối không đi trêu chọc người không nên trêu chọc! Không, con trai vô cớ đắc tội người làm gì? Dù là một thường dân, con trai cũng sẽ đối đãi lễ phép."
Giang Kinh hài lòng gật đầu: "Con có thể nghĩ vậy là tốt rồi, nhất thời được mất có gì mà tranh, đôi khi 'lùi' không có nghĩa là thua, binh pháp còn giảng lấy lui làm tiến đó thôi, nhìn xem Viên gia kia mà xem, chẳng phải là đang bị đại tướng quân Bạch gia tính kế cho chịu thiệt lớn sao?"
"Thảo nào lúc trước Bạch gia mang lễ vật tạ ơn tới hậu hĩnh như vậy. . ." Cảm tạ chỉ là một phần, mấu chốt nhất vẫn là muốn hắn đừng nhiều chuyện.
"Như vậy mới phải, chúng ta với Lão Bạch mới là người một nhà!"
. . .
Trong phủ Nam Uy tướng quân, hai cha con Bạch gia cũng đang nói chuyện: "Cha, ngài chắc chắn Giang gia bên kia thật sự sẽ không nói gì sao?"
"Không chắc!"
"Vậy. . . Vậy những gì chúng ta làm trước đó chẳng phải vô ích sao? Lỡ người của hoàng thượng điều tra ra. . ."
Bạch Dực lơ đễnh nói: "Điều tra ra cái gì? Điều tra ra Viên Lợi muốn giết con sao?
Coi như điều tra ra, con có gì mà phải sợ?
Haiz, đều là cha vô năng, Viên Lợi là biểu đệ ruột của Hoàng thượng, nhà chúng ta đây là chịu thiệt lớn rồi, không nhịn xuống đợi dịp trả thù thì làm thế nào?"
Vừa vặn có thể thông qua sự kiện này mà xem Trấn Quốc công phủ sẽ làm gì.
Bạch Cảnh Vinh: . . .
Bạch Cảnh Vinh bị biểu hiện giả vờ của cha ruột làm cho bật cười!
"Cười, cười cái gì mà cười! Đã sớm nói để con cẩn thận theo cha học võ, con xưa nay không nghe, kết quả thế nào, suýt nữa mất cả mạng nhỏ, ngày mai con thu dọn đồ đạc vào quân doanh đi."
Tiểu tử thối không nghe lời, trước kia hắn toàn mềm lòng không nỡ giáo huấn, lần này tiểu tử thối có nói ra lời hay gì hắn cũng phải tống vào quân doanh.
Bạch Cảnh Vinh nói: "Được, con nghe cha, con đi."
Chuẩn bị tâm lý muốn hao tốn buổi sáng giảng giải Bạch Dực: "Cái gì cái gì cái gì?"
"Con nói, con nghe cha, con đi!"
Trong ánh mắt kinh ngạc ngẩn người của cha, Bạch Cảnh Vinh nghiêm mặt nói: "Trước kia là con trai không hiểu chuyện, nhưng trải qua chuyện lần này, con trai đã hiểu ra rất nhiều. Nam Uy tướng quân phủ ở trong kinh này tuy rằng cũng được xem là một nhà huân quý hàng đầu, nhưng so với Hoàng gia thì có là gì.
Nếu không thì, cha cũng đâu cần nhẫn nhịn lâu như vậy mới ra tay trả thù, còn phải đề phòng Hoàng thượng để mắt tới Bạch gia chúng ta.
Cha nói đúng, nếu con trai mình có bản lĩnh thì sẽ không bị người khác khinh dễ, suýt chút nữa là mất mạng.
Cũng may, con trai còn chưa lớn, giờ luyện cũng hẳn còn kịp!"
"Tốt tốt tốt, không hổ là con trai của cha, con có thể nghĩ như vậy thì cha vui lắm, con yên tâm, đến quân doanh cha sẽ sắp xếp sư phụ chuyên môn dạy con, chờ con có tiến bộ cha sẽ đón con về."
Cầu phiếu, cầu phiếu, các bạn ơi cho một phiếu nhé!!!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận