Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 156: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 81 (length: 7792)

Trường học vốn là nhà địa chủ trưng cho trường công nhiều năm trước, sau khi nhà địa chủ bỏ trốn thì cải tạo lại, vì thời gian quá lâu, bàn ghế bảng đen bên trong đều cũ cả, phần nhiều là do dân làng trong thôn đóng góp.
Các học sinh tranh thủ thời gian lấy bút và vở ra, bắt đầu làm bài kiểm tra, có đứa bé còn đang mải chuốt bút chì, có đứa thì lại chưa lấy vở, Ninh Nguyệt đành phải lấy giấy và bút mình mang theo chia cho những học sinh chưa chuẩn bị đồ dùng học tập này.
Một tiết học kết thúc, Ninh Nguyệt cầm bài kiểm tra các học sinh nộp lên về văn phòng.
Lò sưởi trong văn phòng đã được đốt lên, nhưng bên trong vẫn không ấm mấy.
Đỗ Xảo Ngọc và Hứa Ngạn Thăng đã ở trong văn phòng rồi, nhưng sắc mặt người trước có vẻ không tốt lắm.
"Ninh Nguyệt, tình hình lớp thế nào?" Đỗ Xảo Ngọc hỏi.
Ninh Nguyệt lắc đầu: "Không có lên bài mới, ra mấy đề cho học sinh làm thôi."
"Lớp em có đứa nào hay quậy phá không, khó bảo không?"
Ninh Nguyệt lại lắc đầu: "Không có mà, tụi nó ngoan lắm. Sao thế, lớp một còn có đứa nghịch ngợm hả?"
Từng đứa sợ Lưu Cấp mắng đều đang bận làm bài, ai rảnh mà quậy?
"Đừng nói nữa, hai đứa cháu trai của Đỗ Đào Hoa đều ở lớp chị, lên lớp nói chuyện, chị nhắc chúng còn cãi lại, bị chị tóm ra ngoài hành lang phạt đứng rồi."
Ninh Nguyệt kinh ngạc: "Ngay trong giờ học mà chúng nó dám làm ồn hả?"
"Chứ sao! Tức điên người, muốn đánh cho chúng một trận, nhưng lại không thể thật sự đánh, đành bắt phạt đứng thôi."
Ninh Nguyệt nhíu mày: "Dọa một chút là được rồi, đừng để phụ huynh đến trường làm ầm ĩ vì chuyện này, không hay đâu."
Đỗ Xảo Ngọc lại chẳng để ý: "Có gì không hay, bây giờ chị là cô giáo của chúng nó, dám không nghe lời thì chị phạt thôi, hôm nay chị không trị chúng ra trò, sau này chúng dám quậy tưng bừng lên lớp cho coi!"
Lời thì nói đường hoàng, nhưng nghe sao thấy hơi có ý tư thù báo oán nhỉ!
Tuy nàng mỗi ngày ở nhà, ít khi ra ngoài, nhưng nhà nàng lại thường có khách đến chơi, đặc biệt là Tiền Viện Thu Linh, ngày nào không trò chuyện với nàng vài câu, thì ngày đó coi như chưa xong.
Nàng rất thích hóng chuyện nhà người trong thôn, bởi vậy tin tức ngầm rất nhanh chóng, hai ngày thi vừa rồi, Đỗ Xảo Ngọc cũng vì Đỗ Đào Hoa và Cường Tử cãi nhau một trận, lúc ấy hai người ầm ĩ rất căng thẳng, cuối cùng là vì Đỗ Xảo Ngọc thi đậu giáo viên mới coi như xong.
Nhưng thôi, Đỗ Xảo Ngọc đã không sợ rồi, vậy nàng mặc kệ, dù sao, nàng thấy cả nhà ông Đại bá đều chẳng ưa nổi ai.
Vừa nói chuyện với Đỗ Xảo Ngọc, mắt nàng vẫn dán vào bài kiểm tra của các học trò, vừa xem vừa chấm điểm viết nhận xét, còn phải viết thêm một bản phân tích kết quả.
Lớp bốn có tất cả ba mươi hai người, đề nàng ra cũng không nhiều, đến khi tiếng chuông của lớp hai vang lên thì những bài này cũng đã chấm xong, nhưng kết quả không được lý tưởng, những đề này đều là kiến thức cơ bản, mà trả lời đúng hết thì không ai, có người chỉ làm đúng một câu, kết quả tệ đáng sợ.
Đỗ Xảo Ngọc vẫn đang nói luyên thuyên bên kia, Kiều Văn Lượng và Hứa Ngạn Thăng ở trên ghế không biết đang cắm cúi viết gì, trong văn phòng ngoài bốn người bọn họ ra, còn có hai vị lão sư nữa.
Một vị là nữ lão sư hơn bốn mươi tuổi, họ Ôn, người làng bên.
Còn một vị thầy Lý năm nay đã ngoài năm mươi, gặp ai cũng nở nụ cười, là một người lớn tuổi rất hiền hòa.
Hai người thỉnh thoảng cũng nói vài câu với Đỗ Xảo Ngọc, nhưng về chuyện cô ta phạt học trò thì không ai nói gì thêm.
Cũng đúng thôi, thời này, đừng nói là phạt, ngay cả đánh học trò, mọi người cũng sẽ cho là đương nhiên, dù sao " nghiêm sư xuất cao đồ" mà.
...
Trong xưởng máy móc nông nghiệp, chiều tan tầm, Đỗ Đào Hoa trong phòng ăn gặp Giang Long Sinh cũng đến ăn cơm, hai người ngồi vào một bàn, "Tìm anh có việc, ăn xong ra ngoài một lát."
Giang Long Sinh nhíu mày: "Ở đây nói không được sao?"
Đỗ Đào Hoa: "Chuyện hôn sự mà nói ở đây, anh thấy có tiện không?"
Giang Long Sinh im lặng.
Bây giờ trong xưởng nhiều người biết hai người họ đang tìm hiểu nhau, huống chi hai người đã từng quan hệ không chỉ một lần, thực sự nên bàn chuyện kết hôn, chỉ là, hắn nói với người nhà chuyện của hai người rồi, bố hắn có vẻ không hài lòng về thân phận của Đỗ Đào Hoa lắm.
"Anh nói chuyện với nhà rồi, nhưng, bố anh vẫn hy vọng anh kết hôn với Hà Phương."
Sau khu ký túc xá, trên chiếc ghế đá, Đỗ Đào Hoa như thể đã đoán trước, mặt không có nửa điểm phản ứng.
"Anh, anh chờ một chút, anh sẽ khuyên bố thêm."
Đỗ Đào Hoa vô thức xoa bụng mình, "Em thì không sao, chỉ không biết cái ở trong bụng có chờ được không."
"Cái gì?" giọng Giang Long Sinh tràn đầy vẻ khó tin!"Em có thai?"
Đỗ Đào Hoa không thèm để ý đến hắn, chỉ một tay vẫn đặt lên bụng.
Vẻ mặt Giang Long Sinh ngẩn ra một giây, ngay sau đó có chút thoải mái, "Lúc đầu anh định chờ thuyết phục người nhà xong sẽ đến nhà em cầu hôn, nhưng vì em đã... chút nữa anh sẽ về nhà, bố anh có không thích em đến mấy cũng sẽ không không thích đứa bé!"
Nhà hắn, đời này chỉ có mình hắn là con trai, nếu Đào Hoa sinh một đứa con trai, thì cô ấy chính là công thần của nhà họ Giang!
Đỗ Đào Hoa hài lòng, đưa tay nắm lấy tay Giang Long Sinh, "Long Sinh, em thật sự thích anh, muốn sống tốt với anh, tuy rằng đột nhiên có em bé ngoài ý muốn thật, nhưng em vẫn thích nó đến, như vậy chúng ta cũng có thể kết hôn sớm một chút, không cần cứ thấp thỏm mãi."
Kết hôn, hai người có thể xin một căn nhà ở trong xưởng, nàng có thể sớm rời khỏi ký túc xá, thoát khỏi gã đàn ông già dê kia.
Đáng tiếc, sự việc không hề diễn ra theo như tính toán của nàng chỉ vì nàng có thai, ròng rã nửa tháng trôi qua, Giang Long Sinh bên kia vẫn không có nửa điểm động tĩnh, đừng nói đến nhà nàng cầu hôn, ngay cả người cũng không gặp được!
Đang định tan làm sẽ đi tìm Giang Long Sinh thì Uông Thư Nguyên lại cầm chiếc cốc trà to đi ngang qua, lúc này trong văn phòng những người khác đã ra ngoài hết, chỉ còn lại hai người họ, "Tối nay bà xã tao không về, gặp nhau ở chỗ cũ nhé."
Đỗ Đào Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, "Tối nay tôi không rảnh."
"Được thôi, vậy tao đến ký túc xá tìm mày!"
Đỗ Đào Hoa trong lòng thầm mắng vô số câu thô tục, lại còn uy hiếp mẹ nó!
Thật để hắn đến ký túc xá, chuyện của bọn họ có thể giấu được bao lâu nữa?
Hôn sự với Giang Long Sinh chắc chắn sẽ tan nát, tên Uông Thư Nguyên này chính là đầu sỏ gây họa!
Đỗ Đào Hoa tức giận dọn dẹp đồ đạc trên bàn, bất lực nói: "Biết rồi, ăn cơm xong tôi sẽ qua."
Uông Thư Nguyên có năng lực, bên ngoài có hai phòng nhỏ, một căn cho hai mẹ con hắn, một căn chuyên dùng để hẹn hò, Uông Thư Nguyên đã từng nói, chỉ cần Đỗ Đào Hoa không kết hôn và cắt đứt quan hệ với Giang Long Sinh, hắn có thể nuôi dưỡng nàng, và đưa luôn căn phòng bỏ trống đó cho nàng, điều kiện tiên quyết là Đỗ Đào Hoa cũng phải có thai con của hắn.
Đỗ Đào Hoa sao lại không thèm chọn Giang Long Sinh tốt như vậy mà đi làm vợ nhỏ của Uông Thư Nguyên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận