Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 494: Đệ nhất mỹ nhân 6 (length: 7821)

Mấy ngày kế tiếp, Ninh Nguyệt liền ở trong nhà xem kịch.
Tiêu Dật Phong liền dứt khoát ở trong thành khách sạn lớn nhất, mỗi ngày đến Sài gia bái phỏng, chỉ để được nhìn Sài Hinh Nguyệt, nhưng mỗi lần đều bị Sài phụ ngăn lại.
Hai người kia đều không ngốc, rất nhanh rõ ràng ý tứ của Sài Hồng Lăng, Sài Hinh Nguyệt dứt khoát nhảy tường ra ngoài cùng Tiêu Dật Phong hẹn hò, hai người cực kỳ lãng mạn, cơ hồ đi khắp quận Dương Thành mỗi chỗ cảnh đẹp, mỗi một lối đi, một người phong lưu tiêu sái, một người cẩn thận ôn nhu, lại có vẻ đẹp trời phú, tình cảm của hai người kia là đột nhiên tăng mạnh.
Bởi vì thân phận thiếu minh chủ võ lâm của Tiêu Dật Phong, để rất nhiều nhân sĩ võ lâm đều đuổi tới nịnh bợ hắn, một lần nào đó, Tiêu Dật Phong tại tửu lâu uống nhiều quá, công khai nói ra Sài Hinh Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân giang hồ, thế là, danh tiếng mỹ nhân của Sài Hinh Nguyệt rất nhanh từ quận Dương Thành lan ra, chẳng mấy chốc liền truyền khắp toàn bộ giang hồ.
Mà lúc này, Tiêu và Sài hai người đã hứa hẹn chung thân.
"Hinh Nguyệt muội muội, lại có nửa tháng nữa là đến thời gian đại hôn của thiếu trang chủ Bạch Lộc sơn trang, cha ta đã sớm nói để cho ta thay hắn tiến về, ngươi, có muốn cùng ta cùng đi không?"
Vì mê mẩn trước nhan sắc của Sài Hinh Nguyệt, Tiêu Dật Phong hiện tại là một khắc cũng không muốn xa nàng.
Con gái giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Sài bá phụ trong lúc nhất thời không thay đổi ý mới có thể không đồng ý chuyện hôn sự của hai người, đợi qua một thời gian ngắn, ông ấy sẽ không phản đối nữa.
Sài Hinh Nguyệt ngứa đúng chỗ, nàng cảm giác cha mình thật sự là quá cố chấp, rõ ràng nàng cùng Tiêu Dật Phong yêu nhau tha thiết, chỉ bởi vì lúc trước Tiêu sư huynh cầu hôn Tiểu Muội, nên nhất định không đồng ý, sớm biết vậy, nàng nên trực tiếp giết chết Tiểu Muội mới phải, như vậy, con đường cầu thân của Tiêu sư huynh sẽ không khó khăn như thế.
Thực sự không được, nàng, nàng dứt khoát cùng người trong lòng của mình lưu lạc chân trời góc bể đi!
Để khỏi bị quản thúc!
Thế là, Sài Hinh Nguyệt đang trong cơn say tình cứ như vậy cùng Tiêu Dật Phong bước lên con đường lưu lạc chân trời góc bể, không nói với người nhà lấy một đôi lời, làm Sài gia dò được tin Tiêu Dật Phong cũng rời khỏi quận Dương Thành, khiến Sài mẫu tức giận đến ngất xỉu.
Trong phủ một đoàn loạn, Ninh Nguyệt hướng Sài phụ nói: "Cha, mẹ bây giờ như vậy đều là quá lo lắng cho tỷ tỷ, con không bằng ra ngoài tìm tỷ tỷ trở về đi. Người yên tâm, con có kinh nghiệm, bảo đảm trêи đường sẽ không xảy ra chuyện."
"Thêm phiền, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho ta, chỗ nào cũng không cho đi, ta không muốn một đứa không tìm về được còn phải đón thêm một đứa nữa."
"Cha, đây là tỷ ruột của con, là tỷ tỷ ruột thịt đó, con sao có thể trơ mắt nhìn nàng gặp chuyện mà không quản?
Hơn nữa mẹ như thế, người mà nàng muốn gặp nhất chắc chắn là tỷ! Chỉ cần con mang tỷ tỷ về an toàn, thân thể của mẹ sẽ nhanh khỏe lại!"
Hai cha con cãi nhau nửa ngày, cuối cùng Sài Hồng Lăng phiền muộn không thôi mà chịu thua.
"Con, con phải cẩn thận, nếu như con mà xảy ra chuyện. . ."
Ninh Nguyệt: "Cha, yên tâm, tuyệt đối không sao, con nhất định sẽ bình an trở về."
Rời khỏi viện của cha mẹ, Ninh Nguyệt trở về tiểu viện của mình, đơn giản thu thập mấy bộ quần áo, dùng gánh nặng gói kỹ, cầm chút bạc vụn bỏ vào trong bọc quần áo liền đi thẳng đến chuồng ngựa.
Cần qua chỗ Thúy Nhi dặn dò vài câu, bằng không thì nàng thời gian dài không xuất hiện sợ đối phương sẽ lo lắng, sau đó liền chính thức lên đường. Kỳ thật, hành tung của Tiêu Dật Phong rất dễ nghe ngóng, bởi vì bọn hắn cũng không có che giấu thân phận, Ninh Nguyệt chỉ dùng hai ngày tìm đến khách sạn nơi nhóm người kia nghỉ chân.
Bất quá, nàng cũng không xông vào, cứ như vậy âm thầm đi theo phía sau hai người, nàng trong đầu lớn đến phác họa ra một kế hoạch.
Tiếu Diện thư sinh sở dĩ sẽ bị Cừu gia truy sát, cũng là vì nhân sinh tính háo sắc của hắn, thấy mỹ nữ liền không đi nổi bước, một lần đi ra ngoài, không cẩn thận trêu ghẹo một phụ nhân có chồng, mà chồng của người kia vừa hay trông thấy, đối phương lại vừa hay là phó bang chủ La Phù bang, từ đó hai người kết thù.
Mã Hồng Sinh dù mang cái chữ phó, nhưng thực lực không thể khinh thường, trêи giang hồ cũng là người có danh tiếng, nếu không thì cũng sẽ không đuổi Tiếu Diện thư sinh đến nỗi ngay cả nguyên chủ cũng phải bỏ lại tài năng mà bỏ chạy.
Hiện tại vấn đề là, làm sao có thể dụ được Tiếu Diện thư sinh đến.
Nghĩ được như vậy, Ninh Nguyệt quay người rời đi, tại quầy ăn vặt bên trêи mua một chút mười cái lồng bánh bao màn thầu, dùng gánh nặng gói vào liền lắc mình rời đi.
Từ thành đông giàu có, đi đến thành tây nghèo khó, Ninh Nguyệt rất nhanh tìm được một đống người mặc đồ rách nát, là đám ăn mày tại một miếu thổ địa rách nát.
Nghe thấy có người đến, mấy tên đói đến gầy giơ xương, toàn thân bẩn thỉu, đầu trọc lốc lập tức tỉnh táo: "Ta ngửi thấy mùi thịt, có phải có đồ ăn ngon không? Có phải có đồ ăn ngon không?"
Hai ông lão ăn mày lôi kéo đám đầu trọc bên cạnh, sợ chọc người đến không vui.
Ninh Nguyệt: "Bánh bao thịt, có muốn không?"
Nghe có đồ ăn, đám tiểu tử kia tất cả đều hưng phấn lên. Lập tức vây lấy Ninh Nguyệt, "Muốn, tỷ tỷ tốt, nhanh cho chúng con đi, con đói sắp chết rồi."
"Thế nhưng, ăn đồ của ta phải làm việc cho ta, các ngươi còn muốn không?"
Hai ông lão ăn mày lập tức cảnh giác, "Không biết quý nhân muốn bọn ta những thứ vô dụng này làm gì?"
Ninh Nguyệt: "Truyền mấy câu thôi." Nói xong liền ném cho ông lão ăn mày một bao lớn bánh bao, lại ném cho ông ta hai mươi lượng bạc: "Cầm mà chia."
Một khắc đồng hồ sau, Ninh Nguyệt rời đi miếu hoang nhỏ, đám ăn mày lấp đầy bụng liền bắt đầu hành động, những nơi như thanh lâu, quán trọ, trà lâu là nơi tin tức lan truyền nhanh nhất, mà chỉ trong một đêm, khắp cả thành đều truyền đi tin tức đệ nhất mỹ nhân giang hồ muốn đi đến Bạch Lộc sơn trang.
Tiếu Diện thư sinh nhất là phong lưu, không thích bị gò bó, những chỗ hắn thường xuyên lui tới nhất là thanh lâu, từng có cả hoa khôi thanh lâu vì hắn đánh nhau, viết cả thơ, tin tức về đệ nhất mỹ nhân giang hồ truyền đi lúc đó, hắn đang ở tửu lâu uống rượu.
"Đệ nhất mỹ nhân giang hồ? Đẹp đến cỡ nào?"
Một nam tử áo xanh nói: "Vị công tử này nếu không tin, hai ngày trước tại hạ đi ngang qua ô khê trấn, may mắn gặp được đệ nhất mỹ nhân giang hồ một lần, nói câu Trầm Ngư Lạc Nhạn Bế Nguyệt Tu Hoa đều là coi thường nàng, vị Sài tiểu thư kia thực sự quá đẹp, đẹp đến nỗi người ta gặp một lần khó quên!"
Tiếu Diện thư sinh lập tức hứng thú, đệ nhất mỹ nhân giang hồ à, hắn ngược lại phải xem thử mới được!
Nghe nói vị đệ nhất mỹ nhân kia muốn đến Bạch Lộc sơn trang tham gia hôn lễ của thiếu trang chủ, vậy thì, hẹn gặp tại Bạch Lộc sơn trang!
Mười ngày sau, Bạch Lộc sơn trang.
Bên trong sơn trang giăng đèn kết hoa, người ra người vào, Tiêu Dật Phong dẫn Sài Hinh Nguyệt cùng vài tùy tùng nghênh ngang tiến vào trang viên, Bạch thiếu trang chủ tự mình ra đón tiếp, tự mình chiêu đãi.
Trong lúc đó, hắn ánh mắt không ngừng liếc nhìn Sài Hinh Nguyệt, nhìn đến mức mặt đỏ tai mang đứng lên, nói chuyện cũng không rõ ràng, Tiêu Dật Phong thấy hắn thất thố, trong lòng có chút không vui, "Bạch huynh, hôm nay đến tham gia tiệc mừng của ngươi, hôm nào xin ngươi cùng phu nhân cũng đến tham gia hôn lễ của Tiểu Đệ và Hinh Nguyệt."
Sắc mặt của Bạch thiếu trang chủ ngưng lại, lập tức cười nói: "Tốt, nhất định, nhất định, thiếu minh chủ nhất định đừng quên cho ta hạ thiếp mời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận