Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 500: Đệ nhất mỹ nhân 12 (length: 7594)

"Đại nương, nhanh đi cắt cho mấy người hai cân thịt kho, nóng hầm hập bánh màn thầu lớn, trực tiếp lấy hai mâm lớn đủ mười cái, lại pha cho mấy người một bình trà thô. Mấy vị khách quan, đồ đã đủ, mời các ngài dùng chậm."
Võ ca cũng biết loại trà quán này không có đồ tốt, cũng không trêu chọc, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc vụn rồi ném tới.
"Không cần thối, nhiều cho ngươi thưởng, đúng rồi, mau làm cho Lão Tử trên xe túi nước đầy nước, nhanh tay lên."
Đại nương không dám thất lễ, mấy vị này chắc chắn đều là Đại gia, lại còn là Đại gia cho tiền thưởng, nàng vội vàng chạy đến lấy túi nước, kết quả vừa mở cửa xe đã thấy trong xe có đặt một bao tải, đồ vật trong bao không ngừng giãy dụa.
"Cứu, cứu mạng, giúp ta cởi dây thừng ở bao ra có được không? Đợi ta chạy thoát, nhất định sẽ báo đáp ngài đại ân đại đức."
Tiếng tuy nhỏ, nhưng Đại nương vẫn nghe rõ, nàng vô ý thức liếc mắt nhìn vào trong quán trà, thấy mấy gã đàn ông kia vẫn đang ăn, nàng quay đầu lại nhìn cái bao tải lớn, cuối cùng vẫn đưa tay giật sợi dây thừng đang thắt nơ con bướm ra.
Sài Hinh Nguyệt cảm nhận được bao tải bị người giật, động tác của nàng lập tức dừng lại, Đại nương thì đã đi lấy nước.
Nàng tranh thủ thời gian cố sức giằng co, hai tay không ngừng đâm vào miệng bao, một hồi lâu cuối cùng cũng thoát ra khỏi bao tải.
Trong quán trà, người vẫn đang vui vẻ ăn uống, do hút phải khói mê nên Sài Hinh Nguyệt lúc này còn hơi yếu, nếu chỉ dựa vào đôi chân để chạy thì chắc chắn là không thoát.
Nàng không vội xuống xe ngựa mà kiên nhẫn chờ đợi.
Từ xa, tiếng vó ngựa cộc cộc cộc ngày càng gần, đợi cỗ xe ngựa kia tới gần xe ngựa này, Sài Hinh Nguyệt liền vén rèm xe, thân người nhảy lên, phóng thẳng về phía cỗ xe ngựa kia.
Phu xe bị cô gái đột ngột bay ra giật mình, nhưng ngay lập tức phản ứng đưa tay định đánh cô xuống, may là thân thủ của Sài Hinh Nguyệt lúc này còn phát huy chút tác dụng, nàng tránh hoàn hảo chưởng kia của phu xe, xoay người một cái nhanh chóng chui vào trong xe.
"Công t·ử..."
Trong xe: "Im miệng, tiếp tục đi đường."
Phu xe ngoan ngoãn ngậm miệng, giơ roi quất lên mông ngựa một cái, "Giá."
Trong xe.
Lúc này, Sài Hinh Nguyệt có hơi chật vật đang cùng nam tử bốn mắt nhìn nhau, nàng cố gắng tìm từ ngữ để nói, không ngờ đối phương lại lên tiếng trước, "Cô nương họ gì?"
"Họ Sài, Sài Hinh Nguyệt."
Nam tử nhíu mày, gần đây nghe cái tên này nhiều hơi rồi đấy, Giang Hồ đệ nhất mỹ nhân chẳng phải cũng gọi Sài Hinh Nguyệt sao? Người trước mặt tuy chật vật một chút, nhưng tên trùng, tướng mạo không tầm thường, đoán chừng chính là người đó.
"Nguyên lai ngươi chính là Sài Hồng Lăng, con gái Sài đại hiệp, tại hạ Tiền Yến Chi, không ngờ lại gặp được Sài tiểu thư ở đây, thật là hạnh ngộ hạnh ngộ."
Sài Hinh Nguyệt: "Tiểu nữ còn phải đa tạ công tử đã cứu... " Hả? Tiền Yến Chi? Một trong tứ đại công tử giang hồ Tiền Yến Chi? Thiếu môn chủ Đường Môn Tiền Yến Chi?
Đã sớm nghe tiếng Tiền Yến Chi, trước kia Sài Hinh Nguyệt còn cho là giang hồ thổi phồng, không ngờ hắn lại đẹp trai như vậy, ánh mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi vểnh mang theo ý tứ tà tứ, ai nhìn vào cũng sẽ đỏ mặt.
Đột nhiên có chút hối hận, trước kia nàng nông cạn, sớm biết Tiêu Dật Phong ác độc như thế thì nàng đã không nên cảm mến hắn.
Tiền Yến Chi nheo mắt nhìn nàng, tay cầm quạt khẽ gõ nhẹ lên lòng bàn tay, "Sài tiểu thư khách khí rồi, không biết Sài tiểu thư sau này định đi đâu, nếu không xa lắm thì ta tiện đường tiễn cô đi một đoạn?"
Sài Hinh Nguyệt: Người này hình như đang trêu chọc nàng?
"Ngươi chỉ cần thả ta ở thành trì gần nhất là được, đa tạ."
Trên đường đi, Tiền Yến Chi luôn tìm chủ đề để trò chuyện với Sài Hinh Nguyệt, có điều nàng tối qua bị đuổi đến tận nửa đêm trên đường, vất vả tìm được khách sạn để nghỉ ngơi còn bị người ta để ý, lúc này buồn ngủ quá mức, còn đâu tâm trạng mà nói chuyện với người ta, lát sau liền ngả vào toa xe ngủ thiếp đi.
Gần tối, xe ngựa cuối cùng dừng lại trước khách sạn lớn nhất Thất Nguyên Thành, ngủ được hơn nửa ngày Sài Hinh Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh.
Thấy nàng mở mắt, Tiền Yến Chi với đôi mắt hoa đào kia lộ ra nụ cười quyến rũ, "Ta đã dặn A Tam mua phòng, nếu Sài tiểu thư không chê thì ở tạm đây một đêm đi."
Dù sao thì, trên người Sài Hinh Nguyệt thực sự không có một xu, nghe hắn nói phòng ở đã định rồi, tất nhiên là không khách khí với Tiền Yến Chi nữa.
"Thật không dám giấu giếm, ta trốn đi, đồ đạc đều rơi hết ở khách sạn rồi, có thể nói là không xu dính túi, hôm nay tiêu xài coi như ta mượn Tiền công tử, ngày khác nhất định sẽ hoàn trả gấp mười."
"Cái gì trả với không trả, bản công tử là thiếu tiền sao? Được rồi, chúng ta vào trước đã, ngủ một ngày rồi chắc cô cũng đói, xem khách sạn này có món gì ngon."
Tiền Yến Chi đương nhiên không để ý chút tiền đó, nói thật, hắn mang theo Sài Hinh Nguyệt cũng không phải không có mục đích, vị này chính là nữ nhân của Tiêu Dật Phong, không nếm thử thật là đáng tiếc.
Ban đêm Thất Nguyên Thành vẫn rất náo nhiệt, trên đường đủ loại hàng quán, còn có biểu diễn các loại tạp kỹ, thuyết thư, Tiền Yến Chi quá quen thuộc những trò dụ dỗ cô nương rồi, sau khi ăn tối xong ở khách sạn liền mang Sài Hinh Nguyệt ra phố.
Trai tài gái sắc tự nhiên thu hút không ít ánh mắt, Tiền Yến Chi thì đã thành quen với loại nhìn ngó này, Sài Hinh Nguyệt thì ban đầu còn có chút ngại, lâu dần liền đắc ý.
Bản tiểu thư đẹp đến chết người a!
Hai người rất nhanh đã đi đến một hí lâu, bỗng nghe thấy tiếng đao kiếm giao nhau.
"Chạy mau, phía trước có người giết người!"
"Là người của Ma giáo, người của Ma giáo đã cướp nhà Tống viên ngoại, một nhà Tống viên ngoại đều bị bọn chúng giết rồi!"
Tiền Yến Chi nghiêng đầu nhìn Sài Hinh Nguyệt, cong môi cười một tiếng: "Chúng ta là hiệp sĩ chính đạo, và Ma giáo thế bất lưỡng lập, gặp chuyện như vậy tự nhiên không thể không quản, Sài sư muội cứ ở đây chờ ta, đợi ta giải quyết xong sẽ quay lại tìm cô."
Ninh Nguyệt tiện tay lấy đồ vật từ trong không gian ném về phía tên đệ tử Ma giáo kia, người đang giơ đao chém giết, một giây sau người đó ầm ầm ngã xuống, trên đầu găm một đồng tiền!
Trong lòng oán thầm: Mẹ kiếp, lúc nào rồi còn thích làm màu thế?
Trong lúc Tiền Yến Chi đang nói thì đã có sáu thường dân bị người Ma giáo chém bị thương.
May thay, phía trước phố, có một người giơ đao nghênh chiến với bọn Ma giáo, trường đao trong tay mang theo tiếng gió vù vù, một chọi một đám lại còn có thể đánh lui đám đệ tử Ma giáo, đủ để thấy võ nghệ người đó cao cường đến cỡ nào.
Ninh Nguyệt rất nhanh đã thấy rõ tướng mạo của người đang cầm đao kia, tay đang cầm đồng tiền cũng thu lại.
Là Lam Tông Ly!
Không ngờ còn có thể gặp được người quen ở đây!
Lúc này Tiền Yến Chi cũng đã tham gia chiến đấu, đã được giang hồ gọi là một trong tứ đại công tử thì đương nhiên Tiền Yến Chi cũng có tài năng, tình thế bắt đầu nghiêng về một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận