Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 561: Nhân vật phản diện mẹ ruột 37 (length: 8001)

Nói thật, người nhà họ Tiền cái gì tốt mà chưa từng thấy qua?
Cháu dâu nói đưa lão gia tử lá trà, vốn dĩ cũng chỉ cho là lá trà hiếm lạ chút thôi, (bởi vì bao bì chưa từng thấy) nhưng phẩm chất chắc chắn không bằng lá trà lão gia tử vẫn uống.
Cho nên, gói trà đó cháu dâu tặng cho lão gia tử làm quà về cơ bản cũng là để cất giữ, ý nghĩa kỷ niệm càng nặng hơn một chút.
Có điều, nhìn lão gia tử hôm nay uống rượu xong cái trạng thái này, Lý quản gia cảm thấy, lá trà kia nhất định không tầm thường, nên mới đem rượu và trà cất vào phòng chứa đồ riêng của lão gia tử.
"Tốt, tốt, tốt, ngươi làm việc ta yên tâm, đi thôi, xuống lầu ăn cơm, ta đói rồi!"
Cảm giác hôm nay hắn có thể ăn ba con trâu!
Đương nhiên, ba con trâu chắc chắn ăn không nổi, nhưng lão gia tử hôm nay đích thực đã ăn hai bát cơm, còn thèm thuồng ăn gần nửa bát thịt kho tàu, trước đây thứ này hắn đâu dám ăn thế, nhiều lắm là cùng lắm gắp vài miếng thôi, vì tốt cho sức khỏe.
Hôm nay hắn cố ý hỏi cháu dâu, cháu dâu gật đầu hắn mới ăn.
Tiền Bác Hồng không có ở nhà, không khí trên bàn cơm gọi là một cái tốt, rất nhanh lão gia tử liền biết cháu dâu muốn đi họp lớp, lão quản gia lập tức bận rộn.
Thợ tạo hình hàng đầu Kinh thành chưa tới nửa giờ đã đến nhà cũ, mấy nhà thời trang hàng hiệu đỉnh cấp cũng được đưa đến nhà cũ, ngay cả đội làm móng chuyên nghiệp cũng tới ba người —— chỉ để cô thiếu phu nhân nhà họ đoan trang mà vẫn giữ được vẻ ưu nhã, kín đáo mà vẫn toát lên vẻ sang trọng để xuất hiện trước mặt bạn học cũ, chủ yếu là muốn gây kinh diễm cho tất cả mọi người!
Ninh Nguyệt: . . . Thì, thì chỉ là một buổi họp lớp, chắc nàng cũng sẽ không ở lại lâu, làm vậy, có chút quá hình thức rồi a!
Có điều, nàng cũng không thể không nghe theo lão gia tử, chỉ có thể để vị chuyên gia tạo hình hàng đầu kia chọn quần áo, chọn giày, chọn trang sức, trang điểm cho nàng. . .
Gần đây Ninh Nguyệt ăn không ít, trong nửa tháng tăng lên 7 cân, nhưng, có thể là do Tẩy Tủy đan hiệu quả quá tốt, nàng thế mà cao thêm gần hai phân, 101 cân, cao 1m73, vẫn có vẻ hơi gầy, nhưng cân nặng này lại là hoàn hảo nhất.
"Phu nhân da mặt quá hoàn mỹ, hoàn toàn không thấy lỗ chân lông, dáng lông mày cũng rất đẹp, gương mặt như vậy trang điểm lên quá dễ dàng."
Ninh Nguyệt thật muốn nói một câu, nàng chỉ là tham gia cái họp lớp, không phải đi thảm đỏ đâu ạ, tùy tiện quẹt thỏi son là được rồi!
Nhưng lão gia tử đang ở bên cạnh nhìn đó, Tiểu Hữu Hữu cũng đang ngồi bên cạnh đó, thôi thì, bỏ qua vậy.
Buổi họp lớp được định vào sáu giờ tối, Ninh Nguyệt sau khi thu dọn xong đã muộn, định mở xe thể thao của mình đi khách sạn, không được chấp nhận!
Lão gia tử phái xe tự mình đưa người đến khách sạn.
Ninh Nguyệt: . . .
Sau khi xuống xe, bảo tiêu muốn đi theo Ninh Nguyệt đi họp lớp, bị Ninh Nguyệt cự tuyệt, "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, đều là bạn học cũ không có nguy hiểm gì, các ngươi cũng đi giải quyết bữa tối đi, ăn ở ngay chỗ này cũng được, ta trả cho các ngươi."
Lái xe cộng thêm bảo tiêu tổng cộng năm người, mấy người nhìn nhau, rồi thấy thiếu phu nhân của mình đã vào khách sạn.
"Hai chúng ta đi phòng quan sát, hai người các ngươi đi theo phía sau, ở bên ngoài phòng thiếu phu nhân trông chừng."
Bốn tên bảo tiêu chia thành hai ngả, lái xe thì ngồi nguyên tại xe chờ lệnh.
Trên lầu, tại phòng Mẫu Đơn, Ninh Nguyệt vừa bước vào bao sương, tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía nàng.
Một chiếc váy dài màu tím trễ vai, mái tóc dài được búi lên bằng một chiếc kẹp tóc đính kim cương tím, đôi mắt hoa đào ánh lên những tia nước long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay trang điểm tinh xảo mà vẫn giữ được vẻ tự nhiên, cổ đeo một chiếc vòng cổ kim cương tím!
Ánh mắt của các cô gái lập tức hướng về đôi tay của nàng, quả nhiên trên tay là một chiếc nhẫn kim cương tím tương tự, trên cổ tay một chiếc vòng nạm kim cương tím, trên tay còn cầm một chiếc túi nhỏ đính kim cương màu bạc phiên bản giới hạn của một nhãn hiệu nào đó.
Má ơi, diễn viên kiếm tiền thật sự nhiều như vậy sao?
Bộ đồ này của nàng không có một hai triệu chắc khó mà ra được đường.
Đã có người đang lén chụp ảnh màn hình để tìm kiếm thông tin về những món đồ trang sức và quần áo kia.
Còn cánh đàn ông thì hoàn toàn bị gương mặt kia của nàng hấp dẫn!
Thịnh Ninh Nguyệt trước đây là hoa khôi của khoa, cho nên họ vẫn luôn biết nàng đẹp!
Nhưng, bây giờ nhìn lại, hoa khôi gì tầm này nữa, cái này đúng chuẩn nữ chính cấp thần, nàng thật sự là quá đẹp!
Ninh Nguyệt đánh giá mọi người có mặt, không ngờ những người này đến sớm thật, "Sao thế? Sao mọi người đều không nói gì vậy, chẳng lẽ lại là ta đến muộn à?"
Lớp trưởng Sử Văn Viễn vội đứng lên: "Không muộn, không muộn, chẳng phải đều bị vẻ đẹp của cậu làm cho ngây người ra cả rồi sao? Tới tới tới, chỗ này còn chỗ trống cậu ngồi ở đây, lần này bạn học lớp mình đã đến quá nửa rồi đấy, đều muốn gặp mặt đại minh tinh như cậu."
Khóe miệng Ninh Nguyệt giật giật: . . . Lớp trưởng cậu biết nói chuyện đấy, lần sau đừng nói nữa!
Cũng may nàng biết lớp trưởng không có thù oán gì với mình, nếu không nàng còn nghĩ hắn đang cố tình mỉa mai mình ấy chứ!
Hai bạn nữ học cũng chạy đến, "Thịnh Ninh Nguyệt, cậu cũng quá là vô tâm đi, kết hôn mà cũng không báo cho bọn này một tiếng, mấy hôm trước cậu lên hot search bọn mình mới biết đó, con cậu lớn thế kia rồi!"
Ninh Nguyệt quan sát hai người này một chút, rất nhanh liền nhớ ra, một người tên Triệu Manh, một người là Trương Uyển Kỳ, đều là bạn cùng phòng của nguyên chủ, thời đại học quan hệ với Ninh Nguyệt khá tốt, chỉ có điều, sau khi nguyên chủ tốt nghiệp, vì bận bịu chạy các loại studio mà cũng không có liên lạc gì với hai người này.
Nàng nhớ hai người này hình như đều ở lại Kinh thành.
"Lúc ấy rồi thì cùng chồng nhận giấy kết hôn, không có tổ chức đám cưới, nên cũng không báo cho ai cả."
Hai người kia gật đầu, minh tinh mà, thông tin kết hôn đâu tùy tiện công bố được, cho dù nàng không nổi tiếng.
"À, à, bọn mình đều hiểu mà."
Ninh Nguyệt cười: "Còn các cậu thì sao, đang làm việc ở đâu, đã kết hôn chưa?"
Vừa nhắc đến đề tài này, vậy là náo nhiệt ngay, mấy bạn nữ khác cũng xúm lại, trước đó không dám lên tiếng, chẳng phải là sợ Thịnh Ninh Nguyệt sẽ không thèm phản ứng, bây giờ thấy cô ấy nói chuyện vẫn như hồi còn đi học, thì cũng chẳng còn gì phải e ngại.
"Thịnh Ninh Nguyệt cậu không biết đấy thôi, trong đám bạn nữ của lớp mình, thì Trương Uyển Kỳ là lăn lộn tốt nhất đó, người ta vào Long Đỉnh rồi, lương mỗi năm mấy triệu, giờ sớm đã mua nhà mua xe ở Kinh thành."
Ninh Nguyệt hơi ngạc nhiên: "Hồi đi học, Uyển Kỳ có điểm chuyên môn cao mà, kiếm nhiều cũng không có gì lạ, chúc mừng chúc mừng!"
Trương Uyển Kỳ ngượng ngùng nói: "Nói quá thôi, mình chỉ là gặp may, kiếm được một đơn hàng lớn, kiếm bộn một chút rồi còn được thăng chức, xe là công ty cho, còn nhà thì mình tự mua, trả trước năm mươi phần trăm, còn phải trả nợ nhiều năm nữa đấy."
Tốt nghiệp hơn bốn năm, trung bình mỗi tháng kiếm gần hai trăm nghìn, chắc chắn đã là rất giỏi rồi.
"Còn cậu thì sao?" Ninh Nguyệt hỏi người vừa mới lên tiếng.
"Thôi đừng nhắc nữa, mình thì đúng là học đại học phí công, sau khi tốt nghiệp muốn tìm việc làm trong ngành tài chính, kết quả đâu đâu cũng bị từ chối, sau này đành về nhà kế thừa sự nghiệp, bây giờ đang ở cái nhà máy may mặc bé tí của nhà mình làm cái chức quản lý cùi bắp!"
"Các cậu đừng nghe cô ấy nói, công ty của nhà cô ấy không có nhỏ đâu, mỗi năm kiếm mấy triệu là chuyện dễ, nhà bọn họ có mỗi cô ấy thôi, tương lai đều là của cô ấy cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận