Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 747: Ta là hoàn khố 9 (length: 8176)

"Đại ca, xin anh cứ để ta ở bên ngoài chơi thêm một lúc thôi, nếu để người ta biết gia gia vừa mới đuổi ta đi xong lại đón về ngay, người ngoài sẽ nhìn nhà chúng ta thế nào?
Mà lại, một đứa con rơi bị gia tộc vứt bỏ như ta rất dễ bị người ta để ý, ta cứ từ từ xem đã."
Tề Minh Dương đang bật loa ngoài điện thoại, ông cụ nghe rất rõ, ông tức giận trợn mắt, cái thằng nhóc này, thật coi ông già nên hồ đồ rồi hay sao, chẳng phải là ở bên ngoài chơi điên cuồng rồi không muốn về thôi sao?
Tề Minh Dương nhìn lão gia tử, thấy ông gật đầu, lúc này mới lên tiếng: "Được, vậy chút nữa chúng ta gặp nhau ở hội sở số bảy."
Cúp điện thoại, Ninh Nguyệt nhanh chóng sắp xếp lại những đồ vừa mua, tiện tay nhét vào một chiếc túi đen, gọi La Hạo Thiên rồi đi ra cửa.
Chiếc Rolls-Royce Phantom lướt trên đường phố Kinh thành, nhanh chóng lái vào hội sở số bảy, Ninh Nguyệt đã đặt phòng trước, liền đưa bao đồ mới mua cho Tề Minh Dương. Tề Minh Dương và nàng vừa đến không lâu, hai người rõ ràng có chuyện muốn nói, La Hạo Thiên tự động đi ra ngoài chờ.
"Đây là bảo tiêu mới thuê của ngươi sao?"
Ninh Nguyệt: "Đệ đệ ngươi đây mặt mũi xinh đẹp, rất dễ chiêu hoa dẫn bướm, ta sợ không thuê vài người bảo tiêu sớm muộn cũng bị mấy cô nàng kia ăn sạch."
Tề Minh Dương: Cái thằng nhóc thối tha càng ngày càng tự luyến! Nhưng mà khuôn mặt em trai mình quả thật là đẹp trai, hơn nữa, một thời gian không gặp thằng nhóc này có vẻ đẹp trai hơn. Mấy tấm ảnh nó đăng trên mạng còn không đẹp bằng người thật.
"Ngươi ít ra ngoài chơi bời lêu lổng không được sao?"
"Không lêu lổng còn gì là ăn chơi trác táng? Ước mơ lớn nhất của đệ đệ ngươi chính là cả đời ăn chơi, nên bảo tiêu còn phải thuê!"
Tề Minh Dương bị em trai mình cái bộ dạng mặt dày vô sỉ chọc cười.
"Thôi được rồi, ngươi thích sao thì cứ làm vậy đi, nhưng mà, chơi chán rồi thì tranh thủ kiếm người kết hôn cho ta, nhà chúng ta trông cả vào ngươi nối dõi tông đường đấy!"
Nhắc đến chuyện này Ninh Nguyệt liền nghiêm mặt, trông mong vào nàng nối dõi tông đường thì không thể nào rồi, không ai xứng với nàng hết.
Lấy ra một bình thuốc đưa cho Tề Minh Dương, "Đại ca, cái này anh cầm lấy, lúc chị dâu rụng trứng thì cho chị ấy uống, đảm bảo sinh được một thằng con trai mập mạp, chuyện nối dõi tông đường này vẫn nên do anh có gen tốt làm thì hơn, ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng thôi, cứ để ta sống phóng túng đi, đừng trông mong gì vào ta."
Tề Minh Dương nhìn món đồ trên tay mà ngẩn người, "Đây là cái gì?"
"Thuốc hỗ trợ thụ thai, hàng hiếm do viện nghiên cứu hàng đầu chế tạo, cái này là ta phải tốn một số tiền rất lớn mới lấy được đấy, không có tác dụng phụ gì, anh cứ yên tâm dùng."
Tay Tề Minh Dương run lên vì kích động, ông trời ơi, bao nhiêu năm nay anh chịu đựng sự vô sinh đến khổ sở như thế nào, thật là, đủ các loại phương pháp thử rồi, vợ chồng bao nhiêu cực khổ mà vẫn không có thai được, cả hai đều tuyệt vọng rồi, không ngờ em trai út lại cho anh một kinh hỉ lớn như vậy!
Từ xưa đến giờ hắn chưa bao giờ nghi ngờ thằng em út của mình, em nó nói cái này có thể giúp hắn có người nối dõi, thì nhất định là có thể, nó nói không có tác dụng phụ, vậy chắc chắn là không có!
"Bao nhiêu tiền, anh chuyển khoản cho em!"
Ninh Nguyệt lập tức ngồi xa ra một chút: "Anh dám nổi nóng với em đó hả! Em không thiếu tiền."
Tề Minh Dương: "Em không thiếu là việc của em, anh cho là việc của anh! Còn chấp nhặt với anh làm gì, em chấp nhặt cho anh xem thử coi?"
Lấy trong túi ra một tấm thẻ rồi bí mật đưa cho Ninh Nguyệt, "Mật mã là sinh nhật của em, cầm cho đàng hoàng vào, anh chính là của em."
Ninh Nguyệt: "Trước kia thì có lẽ đúng, sau này thì không được thế nữa, anh phải tích góp tiền nuôi cháu trai nhé, tiền của hai chúng ta sau này đều là của cháu trai hết."
Đương nhiên, còn có cả cháu gái.
Không sai, nàng cho là thuốc sinh long phụng thai, chị dâu đã ba mươi tư tuổi, một lần là có luôn, khỏi về sau phải chịu khổ.
Tề Minh Dương bị Ninh Nguyệt nói chuyện nuôi cháu trai chọc cười, thật tình mà nói, vừa nghĩ đến việc tương lai mình cũng có thể có một thằng cu mập, trong lòng liền vui vẻ muốn chết, lúc này hắn đã không thể ngồi yên.
"Biết anh đang nôn nóng rồi, mấy thứ này, anh giúp ta mang về cho người nhà nhé, trà, rượu thuốc, mỗi người một phần, còn lại trang sức ngọc ngà là cho ba vị nữ nhân ở nhà chuẩn bị, cầm về cho họ tự chọn."
Tề Minh Dương cầm đồ vật không xem nữa, vội vã cầm túi đi về, đương nhiên thẻ thì vẫn để lại.
Sau khi anh ta đi, Ninh Nguyệt dẫn La Hạo Thiên đi đến quầy bar của hội sở, lúc này mới hơn năm giờ chiều, vẫn chưa tới giờ ăn tối, về nhà cũng chẳng có gì làm, nên cứ uống vài chén đã.
Hai người vừa mới ngồi xuống sảnh thì đã có các cô gái xinh đẹp tới bắt chuyện, Ninh Nguyệt cũng không từ chối ai cả, một lát sau, bên cạnh nàng đã có mấy cô em xinh đẹp ngồi cạnh, một đám người túm tụm lại chơi đổ xúc xắc, ai thua thì cởi một món đồ trên người, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ, không còn cách nào, ai bảo đám người bên đó toàn trai xinh gái đẹp chứ.
Nhiệm vụ 009 lại tới: 【 Thông báo nhiệm vụ tạm thời, trong vòng một giờ tiêu 10 triệu, nhiệm vụ thành công sẽ nhận được 15% cổ phần của tập đoàn Vinh Thị.】
Đây là lần đầu tiên nàng nghe được nhiệm vụ có liên quan đến Vinh Thị.
Nhưng không thể không nói, 009 thật sự cố gắng hết sức!
Ninh Nguyệt nhìn chằm chằm vào bát xúc xắc hét lên: "Sáu con sáu! Nhất định phải có sáu con sáu điểm, không thì lần này ta phải cởi quần đó!"
Các cô gái lập tức cười ngả nghiêng, Ninh Nguyệt vội mở bát xúc xắc ra, kết quả, bên trong thật sự có sáu con sáu, "Oa, thật sự đoán trúng rồi, quần của bản thiếu gia được bảo vệ! Quản lý, mang hết rượu ngon nhất của quán ra đây, mỗi bàn một bình, coi như là ta xin mọi người!"
Quản lý mặt tươi như hoa cúc, tất cả khách trong sảnh cũng vui vẻ, liên tục hô to, những ai nhận ra nàng còn cố tình đến nói cảm ơn, dù sao Ninh Nguyệt nghe rất vui vẻ.
La Hạo Thiên nhận nhiệm vụ đi tính tiền.
Ninh Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên tới đây, đương nhiên biết rượu đắt nhất ở đây là 480.000 một bình, cả sảnh có khoảng 20 bàn, tính theo bàn thì lần này đã tiêu gần chục triệu rồi, cộng thêm số tiền bọn họ tiêu, mười triệu tiền tiêu liền hoàn thành.
Quả nhiên, La Hạo Thiên vừa quẹt 10 triệu, số lẻ thì quản lý tự bỏ qua, vừa thanh toán xong thì tiền thưởng 009 đã chuyển vào tài khoản.
Các cô nàng chơi xúc xắc cùng Ninh Nguyệt càng nhiệt tình hơn, ai nấy đều hận không thể dính vào người nàng, điều này khiến người xung quanh nhìn mà ghen tị đến đỏ mắt, cái chuyện tốt vừa ôm gái đẹp lại vừa có tiền, sao không rơi xuống đầu bọn họ vậy!
"Ngươi còn ghen tị? Ghen tị cái gì! Biết người kia là ai không? Một trong tứ đại gia tộc ở Kinh thành, Nhị thiếu của Tề gia, danh tiếng đệ nhất ăn chơi trác táng Kinh thành đấy! Người ta đặt cho biệt danh "Hoa hoa công tử", "Tán tài đồng tử" !
Người ta, muốn gia thế có gia thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, ngươi so với hắn, ngươi so nổi chắc?"
Người kia lập tức im lặng, hắn thì là cái quái gì mà đòi so chứ! Khỏi cần nói xa xôi, chỉ cần nhìn người ta vừa đổ ra được sáu con sáu, đã chi mười triệu một cách hào phóng, hắn cũng không sánh bằng rồi!
Quầy bar ở lầu hai, nhân viên phục vụ đưa rượu đến, một vị khách hỏi, "Vừa nãy ở dưới sao ồn ào thế?"
Nhân viên phục vụ cũng không giấu giếm, "Tề nhị thiếu mời khách, một lần chi mười triệu tiền rượu đấy ạ, khách ở dưới cao hứng cùng hắn cảm ơn thôi."
Vinh Vũ Đồng nghe được cái tên đó trên mặt xuất hiện một tia kinh hỉ, ngược lại gạo diễm đi theo bên cạnh cô ta lộ vẻ chán ghét.
Cảm ơn Bánh kẹo mùi vị mèo, đơn giản là tốt rồi_bA đã khen thưởng 588 tệ!!
Cộng thêm lần trước thiếu, mấy hôm nay hơi bận nên ta không có viết nháp trước được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận