Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 978: Đặc thù năm tháng 48 (length: 8042)

Việc tìm lại con trai ruột không phải lẽ ra phải là cả nhà ôm nhau khóc rống sao? Đến chỗ bọn họ sao lại khác biệt nhiều vậy?
Thôi được rồi, kệ nó có mùi vị gì đi nữa, nhận bọn họ là được!
Chờ lát nữa ăn cơm lại nói chuyện về kinh thành sau!
Là một quần chúng hóng chuyện tuyến đầu, Triệu Sơ Nhất đồng chí thầm lặng lẽ châm nến cho những người trong nhà. Vị Tam thiếu gia này không phải là đèn hết dầu, hắn nếu không trở về kinh thành thì còn đỡ, thật sự phải về thì trong nhà thế nào cũng có náo nhiệt để xem.
Giữa trưa, Ninh Nguyệt quả nhiên đã làm một nồi đầy đồ ăn ngon. Phải nói thật, bản thân hắn nấu ăn cũng không tệ, thêm vào đó nguyên liệu nấu ăn có chút là hắn lấy từ không g·i·a·n ra nên hương vị lại càng khỏi phải bàn.
Trong bữa ăn, Ninh Nguyệt gọi là một cái nhiệt tình, hắn gọi lão trượng nhân là cha, gọi cha ruột cũng là cha, lặng lẽ gắp t·h·ị·t cho lão trượng nhân, ngoài miệng thì xuýt xoa gọi cha mẹ ruột, nói chung là làm cho ba vị trưởng bối hài lòng hết.
"Cha mẹ ăn nhiều một chút, đây là con cố ý hầm canh gà sâm cho hai người, có thể bồi bổ."
Hắn múc cho cha mẹ mỗi người một muỗng, cho lão trượng nhân một bát lớn.
Vợ chồng nhà Nghê: Đứa nhỏ này thật biết điều, bọn họ sống ngần này tuổi có đến bốn đứa con, chỉ có đứa này không ở bên cạnh, vậy mà lại hầm canh cho họ uống, mấu chốt là canh này uống còn ngon nữa chứ, uống xong người ấm lên, trán cũng đổ mồ hôi.
Còn ông Hứa thì trong lòng đặc biệt vui vẻ: Thằng bé này trong lòng có mình!
Ông còn nhớ con rể từng nói: Đừng nhìn người ta nói gì, phải xem người ta làm gì.
Ông cũng sẽ không kéo chân con rể, ừ, cũng sẽ trông chừng con gái, không để con gái kéo chân con rể, ảnh hưởng đến sự phát huy của nó!
Uống xong một bát canh gà sâm vào bụng, Nghê Cảnh Trình lại nhắc đến chuyện muốn đưa Ninh Nguyệt về kinh.
"Cha, xem cha nói kìa, cha con ta thất lạc ba mươi năm, ba mươi năm đó, con trai không thể ở trước mặt cha mẹ tận hiếu, trong lòng con rất áy náy!
Đương nhiên con phải cùng cha về kinh rồi, nhưng mà vợ con vừa mới sinh con, coi như là đi cũng phải đợi nàng hết cữ đã."
Nghê Cảnh Trình hài lòng, "Có câu nói này của con là được, vậy cha với mẹ con mai sẽ về kinh, đợi vợ con hết cữ thì con hãy đến, đến lúc đó cha làm tiệc đầy tháng cho Tiểu Tôn Tôn của cha."
Ninh Nguyệt nhân cơ hội làm ra vẻ muốn tốt cho cha ruột từ chối: "Cha à, thôi đừng làm. Tiệc đầy tháng cho con đừng làm!
Ngay cả chuyện cha tìm được con cũng không nên rùm beng.
Tình hình bây giờ thế nào ai cũng biết, chuyện bé xíu cũng có thể trở thành cái cớ cho người khác h·ạ·i mình, nên làm gì cũng phải kín đáo, cả nhà bình an là tốt nhất.
Theo con thì, tiệc đầy tháng gì đó hay tiệc nhận người gì đó đều không nên tổ chức, chúng ta càng kín đáo càng tốt."
Nghê Cảnh Trình lại càng hài lòng với đứa con trai thứ ba này, đừng nhìn lão Tam lớn lên ở n·ô·ng thôn, nhưng cái đầu này đúng là không kém gì ba đứa trong nhà, nhất là nó còn có tầm nhìn, không ham hư vinh, hai điểm này khiến ông vô cùng hài lòng. Nếu như nó vẫn luôn ở cạnh ông lớn lên thì sẽ thành một người xuất sắc cỡ nào chứ?!
"Tốt, nghe lời con, đều nghe lời con!"
Ninh Nguyệt vỗ vai lão Nghê: "Thế là được rồi! Tổ chức tiệc tùng vừa tốn kém lại vô ích, quan trọng là mình còn không thu được quà của người ta, có số tiền này mình làm việc khác còn hơn.
Chúng ta chuyển về kinh, cái nhà kia cũng phải sửa sang một chút, nồi bát chậu các thứ chắc cũng tốn không ít tiền."
Nụ cười trên mặt Nghê Cảnh Trình biến mất, ông nghe rõ rồi, con trai đây ý là, tiệc tùng có thể không làm nhưng tiền thì vẫn phải cho nó.
Sao nó lại thích nhận tiền như vậy chứ?
Vợ chồng lão Nghê ngày hôm sau trở về kinh.
Sau khi bọn họ đi, Ninh Nguyệt lập tức lôi lão trượng nhân về phòng để cùng thơm con trai.
"Cha à, cha mau đặt tên cho nó đi, cả tên chính thức và tên gọi ở nhà đều là do cha đặt hết, kẻo hai người kia lại nhớ ra tranh mất của cha."
Hứa Thắng không khỏi thầm vui vẻ, đây đúng là ứng với câu: “Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”. Lúc trước con rể không có gì, ông bà vì không muốn con gái khó xử mới miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này, đến lúc về già, con rể nhớ kỹ tình cảm của ông, đối với ông còn thân hơn cả cha mẹ ruột!
Ông cũng nghe con gái nói, nhà bên cho con gái ba phòng nhỏ, mười ngàn tiền mặt, còn có nhiều đồ tốt cho mấy đứa nhỏ, vậy mà con rể ngay cả cái quyền đặt tên cũng không chịu nhường ra.
"Tên gì cũng được, đều là cháu của ta."
Nói thì nói vậy nhưng Hứa lão đầu vẫn đặt cho một cái tên chính thức là Hứa Hồng, tên gọi ở nhà là Tinh Tinh.
Mắt của đứa bé đặc biệt đẹp, giống như là Tinh Tinh trên trời nên đặt tên gọi ở nhà là Tinh Tinh.
Hứa Ngọc Mai lại lấy đồ mình đã cất ra, "Mấy thứ này anh cứ giữ đi, trong nhà cái gì cũng là do anh mua, em giữ cũng không có tác dụng gì, với cả em cũng sợ bất cẩn làm mất."
Hứa lão đầu cũng nói: "Ngọc Mai nói đúng, anh cứ giữ đi. Nhất là số tiền kia, nhiều quá cũng chẳng hay ho gì."
Ninh Nguyệt nói: "Vậy em cứ cất đi đã, đợi khi đến kinh thành tìm cơ hội mua lại hai căn nhà nhỏ giữ, thời buổi này tiền nhiều cũng rắc rối."
Hứa lão đầu lườm, "Vậy mà anh còn muốn à?"
Ninh Nguyệt cười hắc hắc: "Dù có rắc rối thì cũng là rắc rối ngọt ngào!
Em có thể không dùng, nhưng không thể không có. Với lại, để mất em ba mươi năm, bọn họ nói một câu “chúng ta đền bù cho con” rồi bảo em lắc lư đi về kinh, em còn phải xem xem bọn họ có thật lòng muốn nhận em không? Chắc chắn là phải thử một lần.
Xem cách bọn họ chi tiêu hào phóng đến mức nào, nếu không em cũng không chấp nhặt làm gì nhưng mà tiếc thật, bọn họ vẫn kém chút, em đây có bốn đứa con, mà ông bà ấy lại cho em ba bộ bất động sản, em còn phải tự mình đi mua thêm một chỗ nữa cho con em mới được!” Hứa lão đầu: Có đứa con như vậy, đúng là phúc của vợ chồng Nghê Cảnh Trình.
"Vậy rốt cuộc anh có dự định về kinh không đấy?"
"Đương nhiên phải đi chứ, nhà họ Nghê ở kinh thành vừa có tiền vừa có thế, vừa hay để Ngọc Mai cũng được hưởng thụ cuộc sống của một bà Tiền, với cả cha nữa, cha cũng phải đi cùng.
Nhưng mà không phải bây giờ."
Ninh Nguyệt cảm thấy chuyện nhận thân vừa xảy ra, rất có thể chuyện nhà Nghê bị tố cáo cũng sẽ xảy ra. Hôm qua anh đã nhắc cha ruột, phải dò la trước tình hình của nhà mình, trốn được thì tốt nhất, không trốn được thì tính sau.
Cùng lắm thì có anh mà.
Hơn nữa, máy gặt nhỏ vừa mới chế tạo xong, anh ở nhà máy sẽ có đất dụng võ, tạm thời không vội đi được.
"Trưa nay món canh gà ăn có được không?"
Hai cha con nhà họ Hứa cùng gật đầu, "Tối nay cha hầm cho hai người tiếp, hôm qua dùng râu sâm rồi, tối nay mình dùng miếng nhân sâm."
Hứa lão đầu: ... Đúng là lệch không ai bằng!
Hứa Ngọc Mai nhìn vẻ mặt đắc ý của cha ruột trong lòng thầm oán: Chồng mình giỏi lấy lòng lão trượng nhân thật.
Ninh Nguyệt ở nhà chăm sóc vợ hết nửa tháng cữ, trong thời gian đó nhận được một lần gửi tiền, nhưng người gửi lại không phải là cha mẹ ruột của hắn, mà là Triệu Sơ Nhất.
Ninh Nguyệt liền suy nghĩ nhiều hơn, đến cả việc gửi tiền cũng không dám dùng thân phận của mình, xem ra việc điều tra cũng không mấy thuận lợi.
Sau đó anh lại bị xưởng trưởng Thu khẩn cấp gọi đến xưởng, vì kết quả thử nghiệm của máy gặt nhỏ đã thành công ngoài mong đợi, nhà máy của bọn họ đã nhận được đơn hàng đầu tiên.
Trong xưởng trước đó cũng đã bắt đầu xây dây chuyền sản xuất nhưng tiến độ chậm quá, xưởng trưởng Thu rất sốt ruột, Ninh Nguyệt đành phải gác lại đứa con trai đáng yêu, trở lại xưởng tiếp tục cày cuốc, cố gắng làm việc cho công cuộc kiến thiết quốc gia tươi đẹp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận