Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 683: Điệp tung mê ảnh 22 (length: 7960)

Ninh Nguyệt đến trại huấn luyện ngày thứ bốn mươi bảy.
Nửa đêm, vốn đang ngủ ngon giấc, Ninh Nguyệt mẫn cảm nghe được một luồng khói mê hương vị, nàng lập tức nín thở ngưng thần nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cửa phòng bị người mở ra, tiếng ủng da đạp đất truyền đến, trước kia tám người một gian ký túc xá, bây giờ cũng chỉ còn lại có năm người.
Ninh Nguyệt cảm giác có người muốn sờ mặt nàng, tiếp đó một bàn tay đưa về phía cổ áo của nàng, Ninh Nguyệt lập tức mở mắt, một tay nắm lấy cổ tay người kia dùng sức vặn một cái, nam nhân bị đau hét thảm một tiếng, Ninh Nguyệt hai tay nắm lấy đầu nam nhân dùng sức vặn, răng rắc một tiếng, liền đưa hắn về Tây Thiên.
Trong phòng bốn người khác bị sự cố này kinh ngạc một chút, "Sao ngươi không ngất đi?"
Ninh Nguyệt khó thở, ngất đi chờ bị các ngươi giày vò sao?
Thảo nào nàng từ trong lòng phản đối gia nhập bạch đảng, những người này làm việc, thật sự không phải là người!
Nàng cũng lười nói chuyện, dù sao những người này trên đầu tất cả đều là màu đen, vậy thì giết hết!
Ra tay không chút nương tình, dù trong tay nàng không có bất kỳ vũ khí gì, chỉ là những chiêu thức xảo trá học được tại trại huấn luyện, thêm vào tốc độ nhanh nhẹn, không quá mấy phút liền đưa cả bốn người kia xuống địa ngục.
Ký túc xá sát vách truyền ra tiếng "phanh" một cái, Ninh Nguyệt nhanh chóng mang giày chạy ra khỏi phòng mình, quả nhiên, mấy ký túc xá khác đều có người xâm nhập, nàng bất chấp tất cả, nhanh chóng động thủ, xuất chiêu là sát chiêu, bởi vì nàng ra tay bất ngờ, rất nhanh đã giết hết những người đó.
"Ô ô, Ninh Nguyệt, ngươi mà chậm một chút, ta, chúng ta có thể đã tất cả đều bị..."
"Khóc cái gì mà khóc, nhanh đi ký túc xá khác hỗ trợ, nhanh!"
Ninh Nguyệt cũng hiểu rõ vì sao người sát vách không trúng khói mê, phòng của các nàng cửa sổ không đóng, khói mê bay vào cũng nhanh chóng tan đi, cho dù có ngửi thấy cũng không bị ngất.
Cô học viên kia vội lau nước mắt, cầm một chân ghế vừa bị gãy trong phòng liền chạy sang phòng bên cạnh, mấy cô gái khác cũng chạy sang hỗ trợ, chỉ một lát sau toàn bộ khu ký túc xá đã loạn hết cả lên.
Có vài học viên nữ bị đánh thức, phát hiện quần áo của mình đều bị lột sạch, trên người còn có gã đàn ông xa lạ nằm sấp, lập tức phát điên, không màng đau đớn liền bắt đầu phản kích, có người bị đàn ông đánh cho cả người bị thương vẫn muốn cắn xé trên người chúng.
Ninh Nguyệt dẫn theo những học viên nữ này xuyên qua từng ký túc xá, thần cản giết thần phật cản giết phật, đến khi Mai Tố Bạch dẫn người chạy tới, toàn bộ khu ký túc xá đều nồng nặc mùi máu tanh.
"Tất cả dừng tay cho ta! Dừng tay!"
Đáng tiếc, các học viên đều đang kìm nén một bụng lửa, trước đây tất cả bọn họ đều bị bắt đến đây, mỗi ngày phải nhận bao nhiêu huấn luyện khổ sở không nói, các huấn luyện viên muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, căn bản không xem họ ra gì.
Vất vả lắm mới thích nghi được cường độ huấn luyện ở đây, kết quả lại đến làm nhục thân thể các nàng!
Bình thường dạy dỗ cao cấp cho các nàng thì thôi, các nàng cũng đã có chuẩn bị hiến thân, nhưng đó là vì nhiệm vụ, vì giết Tiểu Quỷ Tử.
Chuyện hôm nay rõ ràng là có người cố ý muốn làm nhơ bẩn thân thể các nàng, đó là chuyện người có thể làm được sao?
Các nàng hận không thể giết hết lũ đàn ông làm tổn thương mình này, làm sao có thể dừng tay!
Mai Tố Bạch thấy bọn họ còn đang giết người, đành giơ súng lên trời bắn ba phát, mấy người phụ nữ kia mới chịu dừng lại, ánh mắt lại oán hận nhìn những gã đàn ông đó.
Mấy tên lính nam vội vã chạy trốn ra khỏi ký túc xá, lại bị Mai Tố Bạch chặn lại, "Ai cho phép các ngươi tới đây?"
Kẻ cầm đầu là một thiếu tá liếm liếm khóe môi gần như bị cắn nát, "Xí, không cho chúng ta ngủ còn muốn làm cho mấy người Nhật Bản hay Hán gian kia hưởng thụ, chúng ta đây là đang giúp bọn họ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có gì sai?"
Mai Tố Bạch đưa tay chĩa vào chân thiếu tá bắn một phát, thiếu tá trúng đạn ở đùi, lập tức hét thảm ngã xuống đất, máu nhanh chóng loang ra.
"Mẹ nó lại nói linh tinh nữa xem, lão nương cho mày đi luôn!"
Toàn bộ khu ký túc xá im lặng, lúc này, một thượng tá lao ra: "Mai Tố Bạch, đừng tưởng ngươi là người thân của lão bản mà muốn làm gì thì làm! Người của ta tối nay tổn thất nặng như vậy, ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng thì chuyện này chưa xong!"
Mai Tố Bạch: "Ta cho ngươi trả lời? Ngươi làm rõ xem, bây giờ không phải ta muốn ngươi trả lời, mà là ngươi phải cho ta một câu trả lời!
Ngươi nói cho ta người của ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ngươi tổn thất nặng nề? Bọn họ mới nhập trại chưa đến hai tháng, đủ thấy người của ngươi vô dụng đến mức nào!"
Tên đàn ông bị nghẹn không nói được, cuối cùng quát lớn với đám thuộc hạ: "Còn không mau cút đi cho tao!"
Những tên lính nam kia cũng thấy mất mặt, vác xác những người đã chết trong ký túc xá, cụp đầu ủ rũ bỏ đi.
Sau khi những người này đi, Mai Tố Bạch thu súng an ủi học viên: "Chuyện ngày hôm nay xảy ra ngoài ý muốn, ta biết các ngươi chịu ấm ức, nhưng, ta rất hài lòng với những gì các ngươi đã thể hiện, bị thiệt thì đừng sợ, ta nhất định sẽ cho các ngươi cơ hội báo thù."
Nói xong, nàng khoát tay, "Tất cả về nghỉ ngơi đi, sáng mai cho các ngươi nghỉ một ngày, ngày kia lại cố gắng huấn luyện cho ta, chỉ khi chính các ngươi đủ mạnh mẽ, mới có thể để những kẻ ức h·i·ế·p các ngươi nhận trừng phạt!"
Mai Tố Bạch đi rồi, các học viên nữ vây lại ôm nhau khóc rống, "Ta sợ quá, rốt cuộc khi nào mới có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này?"
"Thỏa mãn đi, dù sao thì huấn luyện viên cũng bênh chúng ta, nếu không, chúng ta giết nhiều người như vậy, sớm đã bị lôi ra ngoài bắn c·h·ế·t rồi!"
"Đúng đúng đúng, còn may huấn luyện viên đến! Huấn luyện viên nói đúng, chúng ta phải trở nên mạnh mẽ thì mới không ai có thể bắt nạt chúng ta, từ ngày mai ta nhất định sẽ huấn luyện thật tốt."
"Diễm Nhi, đừng khóc nữa, ngươi coi như là bị chó cắn một cái đi.
Ngươi nghĩ xem những gì huấn luyện viên đã dạy, chỉ cần không c·h·ế·t thì chúng ta sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này thôi, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi!"
"Đúng vậy, ngươi cũng đừng vì chuyện này mà nảy sinh ý định khác, chết thì không bằng tiếp tục sống còn hơn."
Từ khi Mai Tố Bạch xuất hiện, Ninh Nguyệt đã nấp trong bóng tối quan sát mọi cử chỉ của nàng, đêm nay, chính là một cái bẫy, một cái bẫy do Mai Tố Bạch cùng Bạch Lý hai phó huấn luyện viên bày ra, chỉ là chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, bọn họ không ngờ rằng tối nay sẽ tổn thất thảm trọng như vậy!
Thấy những học viên này vẫn còn mang ơn Mai Tố Bạch, Ninh Nguyệt từ chỗ khuất đi ra, im lặng trở về phòng mình, trong ký túc xá vẫn còn nồng nặc mùi m·á·u tươi, nàng mở cửa sổ để mùi hương bay đi, lúc này, những học viên khác trong ký túc xá cũng đã về rồi, đến lúc này, bọn họ mới nhớ ra, hình như tối nay Ninh Nguyệt đã cứu bọn họ.
Ánh mắt chạm nhau với Ninh Nguyệt, mấy cô gái ngượng ngùng cúi đầu, một người lập tức nói lớn: "Ta đi lấy nước lau sạch vết máu trên đất."
"Ồ a a, ta cũng đi phụ!"
"Ta nữa!"
Ninh Nguyệt nhìn mấy người bọn họ, thấy có người làm rồi, dứt khoát thay ga giường của mình, leo lên giường đi ngủ.
Mấy người khác thấy vậy, theo bản năng nhỏ tiếng, cũng nhanh tay hơn, rất nhanh, toàn bộ sàn ký túc xá được lau một lần, mấy người đều leo lên giường nghỉ ngơi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận