Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 101: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 26 (length: 7825)

Mà lại, xuyên không tốt quá thật sự sẽ bị người để ý, nếu như bị mấy tên lưu manh du côn để ý nàng còn không sợ, ba năm cái, nàng đều có thể đối phó, tệ nhất nàng còn có thể t·r·ố·n vào không gian giữ mạng, nhưng nếu là bị mấy thành phần tích cực kia để ý, vậy phiền phức lớn lắm.
Đương nhiên, nếu có vải vóc thích hợp, nàng vẫn có thể mua một chút, tự mình may hai bộ quần áo mặc, điều kiện tiên quyết là phải đ·á·n·h lên vài miếng vá trên quần áo, tránh cho tự rước họa vào thân.
Đồ đã mua gần xong, việc nên làm cũng đã làm, hai người mang theo một đống lớn đồ vừa mua chuẩn bị về nhà, vừa ra khỏi huyện thành đã gặp xe chở quân nhu của binh đoàn, chưa đầy hai mươi phút đã về đến đầu thôn.
Trước khi xuống xe, Ninh Nguyệt kín đáo đưa cho anh lính trẻ một nắm kẹo sữa, chưa kịp để đối phương phản ứng đã vội mang đồ xuống xe.
Sau khi về đến nhà, Ninh Nguyệt trực tiếp đem toàn bộ đồ mua về bỏ lại phòng chính, hôm nay đến lượt chị dâu ba nấu cơm, trong nhà chỉ có nàng và Ngũ Nha ở nhà, những người khác đều đã ra đồng làm việc.
Nhưng giờ vẫn còn sớm, nàng dự định lại lên núi một chuyến, vừa vác cái sọt lên lưng, thay quần áo thì Đại Nha cũng đi ra.
“Tiểu cô còn muốn lên núi sao?” Ninh Nguyệt theo tay cầm lấy cái cuốc sắt để bên cạnh, “Ừ, ngươi còn đi làm ngoài đồng à?” Đại Nha gật đầu: “Có thể kiếm thêm chút công điểm là tốt, đi muộn một chút cùng lắm kiếm ít hơn một chút công điểm.” Ninh Nguyệt gật đầu, hai người cùng ra khỏi cửa nhà, một người xuống đồng, một người lên núi.
Thực vật trong không gian vẫn còn quá ít, hôm nay nàng muốn đào thêm một ít giống cây khác cho vào trong không gian, không thể tốn nhiều sức lực và tiền bạc đi nơi khác mua cây giống, ngược lại ở cửa nhà mình mà giống loài không thu thập đủ thì có được không?
Vì chỉ cần đào một chút cây giống, nên tốc độ của nàng rất nhanh, cây thông đỏ, cây lá rụng đỏ, cây linh sam, cây vân sam, cây tùng đỏ, hễ thấy là nàng lập tức móc ra ném lên núi trong không gian, có lúc đào hơi nặng, nhưng cũng không sao, núi trong không gian của nàng lớn như vậy mà, trồng nhiều một chút sinh sôi mới càng nhanh.
Mấy cây non ở giữa Liễu Không kia đã to bằng cánh tay trẻ con, đám cỏ dại kia cũng mọc tràn lan thành một mảng lớn, năng lực sinh trưởng trong không gian thật đúng là nghịch t·h·i·ê·n.
Còn có số lương thực kia, sau khi nàng thu hoạch một lần, liền trồng toàn bộ lúa lên trên mảnh đất đen kia, nàng đã dùng ý niệm thu hoạch một lần, sau này nàng lại trồng một lần lúa mạch, dù sao sau này trong nhà tuyệt đối sẽ không thiếu lương thực ăn.
Ở trên núi bận bịu gần nửa ngày, đến gần giờ xuống núi thì không biết từ đâu bay đến một đàn ngỗng trời, đám ngỗng trời đó như bị trúng tà, đáng lẽ phải bay đi, nhưng khi đi ngang qua Ninh Nguyệt lại thẳng tắp lao xuống, sau đó ngay bên cạnh Ninh Nguyệt xoay vòng vòng tại chỗ, xoay hết mười mấy vòng thì cả đám ngỗng trời phù phù liên tiếp rớt xuống đất, bọn nó vậy mà tự làm mình choáng váng luôn.
Ninh Nguyệt vừa bất đắc dĩ nói vừa không thể bỏ qua giống loài mới được đưa đến tận cửa, từng con thu vào không gian, đám ngỗng trời vừa xuống đất thì lại tỉnh, sau đó lại bay thẳng lên núi.
Ninh Nguyệt:… Có cảm giác đám ngỗng trời này cứ tìm đủ mọi cách để chui vào không gian của nàng thì phải!
Bất quá, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng có lợi thì cũng tốt, kiểu âm mưu thế này có nhiều thêm chút cũng không sao.
Nghĩ đến còn muốn nhờ Cảnh lão đầu đưa giúp lời nhắn, Ninh Nguyệt vào không gian, từ trong sông bắt hai con cá lớn xiên bằng cành cây rồi mang theo đến chỗ ở của Cảnh lão đầu. Khi Ninh Nguyệt đến thì Cảnh lão đầu đang ngồi trên ghế nhỏ nhặt rau.
Sân nhà ông không lớn, nhưng vì không nuôi heo, trong sân không có chuồng heo, ngược lại trồng không ít rau xanh, lúc này cải trắng non, rau chân vịt đều xanh mướt, trên giàn dưa chuột cũng có thể thấy mấy trái dưa chuột nhỏ bằng ngón tay đã ra gai, giàn đậu đũa cũng vừa mới bò lên khung, còn một khóm hẹ, vừa mới ló hai ba tấc, củ cải cà chua cũng mỗi thứ một luống, ớt thì trồng bên cạnh góc tường, rau củ thu thập mười phần chỉnh tề, trong luống không có một cọng cỏ, nhìn là biết chủ nhân rất có tâm.
"Cảnh thúc, đang bận hả chú?"
Cảnh lão đầu ngẩng đầu thấy là Ninh Nguyệt thì liền đứng lên, "Bận gì đâu, cải trắng non mọc dày quá, ta tỉa bớt một chút, không thì những cây còn lại không lớn nổi, vừa hay để làm rau nấu cháo ăn."
Ninh Nguyệt lắc lắc hai con cá trong tay, "Vừa hay, con mang đến cho chú thêm thức ăn."
Cảnh lão đầu vội xua tay, nói nhỏ hết cỡ, "Thôi thôi, con cầm về nhà mà ăn. Ta có một mình, bình thường cũng có làm gì tốn sức đâu, ăn đại là được."
Ninh Nguyệt chỉ tay về phía đông, "Cảnh thúc, con qua bên kia không tiện, đành nhờ chú đi một chuyến vậy, con đưa một con lớn qua đó, còn một con nhỏ này, để chú hầm canh ăn.
Chú yên tâm, nhà con có cá rồi, không thiếu mấy con này đâu.
Vừa hay con cũng có chuyện muốn nhờ chú, chú không cầm con sao dám mở miệng."
Cảnh lão đầu nghe nói nàng đưa cho nhà hàng xóm đã có chút động lòng, nghe thêm nàng có chuyện muốn nhờ liền lập tức chỉnh sắc mặt, “Con nói đi, chỗ nào thúc giúp được thì cứ mở miệng."
Ninh Nguyệt cười cười, "Con có đặt mấy thứ trong thành, con nói với họ hàng đến thì đến trước cửa Đông Môn tìm một ông lão họ Cảnh, nhờ chú chuyển giúp lời cho con.
Dạo này ở ngoài đồng cũng không có việc gì, chắc chú mỗi ngày vẫn vào thành, vạn nhất có ai đến tìm chú thì nhờ chú nhất định báo cho con một tiếng."
Cảnh lão đầu: "Chỉ có chuyện đó thôi hả?"
Ninh Nguyệt: "Việc này đâu có nhỏ, chú nói lại cho con đúng giờ là giúp con lớn lắm đó!"
Cảnh lão đầu nghe thế mới thấy nhẹ nhõm: "Được, việc này cứ giao cho ta, hễ có ai tìm ta, ta nhất định về sẽ báo cho con."
"Vậy được, quyết định vậy nha, con về trước đây."
Nói xong, Ninh Nguyệt đặt cá xuống rồi quay người rời đi.
Cảnh lão đầu nhìn con cá nàng nói là "nhỏ" kia, nhịn không được bật cười, cá nhỏ mà cũng phải hai cân có dư, mình ông thì sao ăn hết được.
Thôi vậy, bữa tối cháo không nấu nữa, cùng đám lão già nhà bên kia làm nồi cá kho ăn cho vui, hai con cá này, cũng đủ mấy ông già bọn họ ăn cả ngày đấy.
Trong chuồng bò bên nhà hàng xóm, Tô lão đầu đang cho thêm cỏ vào máng của trâu, con ngựa ô lớn bên đội đang vẫy đuôi, gặm từng ngụm cỏ xanh, thấy ông vào sân, Tô lão đầu liền lên tiếng: “Trời còn chưa tối mà, sao ông lại qua đây?” Để người trong đội thấy thì chắc chắn lại sinh sự, ông ta thật sự không muốn ông lão Cảnh vì mấy người già này mà bị liên lụy.
"Tối rồi mới sang thì muộn mất, nhìn xem này, con nhỏ kia lại mang hai con cá tới, bảo là để bồi bổ cho ông Trần, mau kêu mợ già dọn dẹp mang vào hầm thôi."
Chuồng bò nằm ở vị trí khá khuất, ban ngày vẫn có người đi lại gần, tối đến thì không có ai lui tới đây.
Vì thế, việc ăn t·h·ị·t kho cá của họ chỉ có thể làm vào buổi tối.
Không thì bị người phát hiện lại là một đống chuyện.
Tô lão đầu vừa thấy con cá trong tay ông đã biết Cảnh lão đầu đang nhắc tới ai, “Cái này... Cứ nhận đồ của con người ta hoài, chuyện này, bọn ta cũng không biết trả lại cho người ta thế nào nữa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận