Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 705: Điệp tung mê ảnh 44 (length: 7735)

Nhưng lão Trương tốc độ lại tương đối chậm, lão Trương sợ Ninh Nguyệt sốt ruột, động tác liền có chút run, Ninh Nguyệt cười nói: "Toichiro không nói chúng ta về căn cứ địa trên đường sẽ rất dễ dàng sao, cho nên, hiện tại là bọn họ ước gì chúng ta tranh thủ thời gian trở về căn cứ địa, chúng ta lại không cần phải gấp gáp."
Lão Trương quả nhiên buông lỏng xuống, tay cũng vững hơn chút, Ninh Nguyệt liền ở bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng góp ý vài câu, cuối cùng, thật sự đã hóa trang cho lão Dư thành một khuôn mặt khác.
Ninh Nguyệt đưa cho hắn một chiếc gương nhỏ, lão Dư soi gương nhìn mình, lại nhìn một chút cái xác đã chết của Toichiro, không khỏi cảm khái: "Đừng nói, thật là có chút giống."
Ninh Nguyệt cầm bút kẻ lông mày, vẽ hai nét lên lông mày của lão Dư, rồi thoa một chút lên mũi hắn, như vậy, lông mày lão Dư trở nên rậm hơn, mũi cũng cao và thẳng hơn, càng giống vừa rồi.
"Bây giờ giống được tám phần."
Ninh Nguyệt nói: "Tám phần giống như vậy là đủ rồi, đừng quên các ngươi đang trên đường chạy trốn, ăn không ngon, uống không tốt, còn phải lo lắng sợ hãi, người gầy đen đi một chút đều là chuyện bình thường."
Nàng lấy một tờ khăn ướt chấm chút nước tẩy trang để lão Trương tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, để lão Dư tiếp tục luyện tập, còn Ninh Nguyệt thì mượn chiếc xe ô tô che chắn từ phía sau mở rương lấy bút chì và giấy trắng ra, xoạt xoạt xoạt dùng phương pháp phác họa vẽ lại khuôn mặt Toichiro.
Cũng viết lại toàn bộ tin tức Toichiro vừa nói, thêm cả phương pháp trang điểm cũng viết lại y như vậy, để lại cho bọn họ chút nữa học thuộc, tránh quên.
Mất trọn hơn một giờ, đến khi lão Trương cảm thấy mặt mình sắp bị chà rát mất một lớp da, Ninh Nguyệt rốt cuộc mới lên tiếng: "Được rồi, như vậy là cũng tạm ổn, nhưng mà có cơ hội vẫn phải luyện thêm chút."
Đưa bức họa Toichiro cho lão Dư, "Sau này học thuộc, cũng làm quen lại khuôn mặt này, đợi lên tàu hỏa rồi sẽ hủy đi."
Lão Dư vội vàng gật đầu.
Gật đầu xong, hắn cuối cùng nhớ ra một chuyện: "Lưu Tinh, nhưng ta không quá giỏi tiếng Nhật a."
Ninh Nguyệt: "Cái này dễ thôi, lúc về học đơn giản, có thể học bao nhiêu hay bấy nhiêu, nghe hiểu là được, không nhất thiết phải nói giỏi.
Con Trúc kia chắc chắn sẽ không nói chuyện thao thao bất tuyệt với ngươi đâu, thậm chí, chưa chắc nó đã gặp mặt ngươi, nếu nó hoài nghi vì sao ngươi không biết tiếng Nhật, thì cứ nói cha Toichiro về Nhật sau khi sinh ra hắn cùng mẹ hắn, rồi hỏi ai đã dạy hắn tiếng Nhật? Ngươi cứ nói vậy là được."
Đây là chính Toichiro dặn, đương nhiên, hắn thành đặc vụ rồi ít nhiều cũng học được một chút tiếng Nhật, chắc chắn giỏi hơn lão Dư, cho nên mới nói để lão Dư về rồi học một chút tiếng Nhật.
"Được, nghe ngươi, về ta đi học tiếng Nhật."
Thực ra, nhiều năm như vậy làm việc dưới lòng đất ở Thượng Hải, hắn cũng học được chút từ thông dụng hằng ngày, ví dụ như "ba ga", "arigatou", "cầu đùa bao tải"...
Ninh Nguyệt lấy xẻng công binh ra, trực tiếp đào hố tại chỗ rồi chôn người, chôn tuyệt đối đủ sâu, dù sao chó chắc chắn sẽ không đào lên được.
Giải quyết xong xác lão Tôn, ba người lên xe, Ninh Nguyệt đưa bọn họ đến ga tàu, tuy nói Toichiro bảo họ về sẽ rất an toàn, nhưng Ninh Nguyệt không muốn rắc rối, đưa cho ba người một xấp tiền và mấy thỏi cá đù vàng, rồi ngay bên ngoài “ném” cả ba lên tàu hỏa.
Lái xe hơi đến chỗ Vũ thư ký một chuyến, việc lão Tôn bị người thay thế đã sớm hi sinh phải thông báo cho ông ấy biết.
"Nếu không phải cô cơ trí, ai mà ngờ được lão Tôn đã sớm c·h·ế·t, hiện giờ lão Tôn là giả!"
Còn cả cái kế hoạch Thanh Điệp đó, thật sự nghĩ lại mà thấy rợn cả người, nếu để Tôn giả trở về, nhận được sự yêu mến và trọng dụng của tổ chức, mà lỡ hắn có được vài thông tin về Thất Tinh, vậy thì Thất Tinh thật sự gặp nguy hiểm.
Vũ thư ký lúc này thật sự là lòng còn sợ hãi.
"Thư ký, tôi thấy chỗ ở của ngài nên đổi một chút thì hơn, lũ quỷ quá giảo hoạt, nhân viên tình báo của chúng lại vô khổng bất nhập, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Vũ thư ký một lần nữa xem xét lại toàn bộ quá trình gặp lão Dư và những người kia, khẳng định nói: "Tôi chắc chắn hôm nay Toichiro mới lần đầu tiên gặp tôi, mà anh ta còn đang vội phải gửi thông tin đi, vậy thì chỗ tôi vẫn là an toàn."
Ninh Nguyệt thấy ông ấy khẳng định như vậy thì không nói thêm.
Vũ thư ký lại nhắc đến kế hoạch Thanh Điệp: "Dù thế nào thì quân th·ố·n·g cũng muốn t·i·ê·u d·i·ệt ma quỷ, cô mau chóng tiết lộ kế hoạch Thanh Điệp cho Thẩm Tối, để cho quân th·ố·n·g bên đó có biện pháp phòng bị."
"Được, lát nữa tôi sẽ đến chỗ Thẩm Tối, để anh ấy báo chuyện này cho Trùng Khánh."
Còn về việc Trùng Khánh có loại bỏ được đặc vụ Nhật hay không, chuyện đó không liên quan đến nàng.
Ninh Nguyệt xuất hiện ở ban công nhà Thẩm Tối cố tình tạo ra chút tiếng động, vừa cậy cửa sổ phòng ngủ lầu hai của Thẩm Tối, liền bị Thẩm Tối chĩa súng vào đầu.
"Đừng n·ổ súng, tuyệt đối đừng n·ổ súng! Là ta!"
Thẩm Tối thu súng lại, Ninh Nguyệt nhanh chóng đưa nốt chân còn lại vào phòng, sau đó đóng chặt cửa sổ.
"Tổ trưởng cảnh giác cao thật, tôi còn tưởng có thể tiến vào trong im lặng chứ."
Thẩm Tối cười cười, cánh tay anh vẫn còn đang băng bó, trong phòng cũng không có gì lộn xộn, cô tự tìm ghế ngồi xuống.
"Tôi có được một tin tức, lần này quân Nhật bắt người quy mô lớn, chỉ là vì kế hoạch Thanh Điệp."
Ninh Nguyệt nói hết những gì có thể nói, trong mắt Thẩm Tối đều là vẻ suy tư sâu sắc, ánh mắt nhìn Ninh Nguyệt cũng tràn đầy dò xét, Ninh Nguyệt lười phải đấu khẩu với anh ta, nói xong rồi về nhà mặc kệ Thẩm Tối nghĩ gì, nói thật, nàng căn bản không thèm để ý.
Khi về đến nhà, trời cũng sắp sáng rồi.
Thấy sắp đến giờ đi làm, Ninh Nguyệt dứt khoát cầm xẻng công binh ra sau vườn, còn phải đào chứ.
Đồng chí trạm giao thông vận chuyển đồ quá chậm, đồ nàng làm ra chỉ có thể từng chút một vận đến phòng an toàn, bây giờ không gian của nàng gần như đã đầy rồi, chỉ có thể đào ở dưới phòng của mình, đào xuống sâu hơn chút.
Dù sao, nàng đào sâu, ít nhất phải cách mặt đất khoảng bốn mét, cũng không sợ làm sập nhà.
Đào xong hầm, có thời gian nàng còn phải đi kiếm ít gạch về, xây cho hầm kiên cố thêm.
Hai tiếng sau, Ninh Nguyệt mới từ hầm đi lên, rửa mặt sơ qua, ăn sáng qua loa ở ngoài rồi đến số 76.
Nhưng bây giờ số 76 đã không còn như xưa, rõ ràng là giờ làm việc nhưng bên trong số 76 lại chẳng có bao nhiêu người, ngoại trừ cửa vẫn còn đội hiến binh canh giữ, trong văn phòng chính gần như không có ai, ngay cả Liễu Quốc Chí cũng không đến làm việc.
Ninh Nguyệt vừa dọn dẹp xong phòng làm việc của mình thì Lý Khải Lâm gõ cửa: "Tiểu Ninh thư ký, Liễu Xứ vẫn chưa đến sao?"
Ninh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Không chỉ có Liễu Xứ không đến, thật nhiều người cũng không đến, không biết còn tưởng chỗ chúng ta được nghỉ đấy!"
Lý Khải Lâm cười nói: "Người đều bị phái đi rồi, ngay cả Ngô Xuân Bảo cũng muốn dẫn người đi thăm dò hồng đảng, có thấy người ít hẳn đi không?"
Thật ra căn bản không phải vậy.
Phó chủ nhiệm và chủ nhiệm cùng nhau bị ám s·á·t, các phe thế lực đang tranh nhau cái ghế chủ nhiệm này, ngay cả tên ngu xuẩn Ngô Xuân Bảo kia cũng động lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận