Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 121: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 46 (length: 7891)

009: 【 Đoán chừng không thể. 】 Bởi vì bản thống thật sự quá cao cấp, đừng nói chỉ là một cái hệ thống hoang dại, chính là có một trăm cái cũng chưa chắc có thể để ta thăng cấp!
Đương nhiên cái hệ thống trồng trọt này cũng không phải thật sự phế như vậy, đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể dùng không gian đổi lương thực lấy sản phẩm tinh tế. Đỗ Đào Hoa lại chỉ muốn dùng mấy điểm tích lũy kia để đổi Kê A thỏ biểu hiện vận may của mình, thật sự là quá đủ để nó cạn lời!
Ninh Nguyệt nghe được đáp án này cũng không thất vọng, ngược lại còn an ủi: 【 Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, chắc hẳn chỉ cần ta cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp được đủ loại hệ thống, đến lúc đó nói không chừng có cái hệ thống nào bị ngươi hấp thụ, ngươi liền có thể thăng cấp đấy! 】 009 cao hứng nói: 【 Túc chủ nói rất đúng, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhiều thứ lắm, lúc này mới là đâu chứ?
À đúng rồi, cái hệ thống rách kia còn thừa lại hơn một trăm điểm tích lũy, ngươi có muốn đổi vài thứ không? 】 Ninh Nguyệt lập tức mắt sáng lên: 【 Có thể đổi những gì? 】 009: 【 Cho đến hiện tại chỉ có thể đổi hạt giống, nhưng số lượng hạt giống quý hiếm không nhiều, chỉ có thể đổi một hai hạt thôi. 】 Ninh Nguyệt: 【 Ví dụ như đâu? 】 009 lập tức báo một loạt tên thuốc: 【 Nhân sâm, Linh Chi, Hà Thủ Ô, Tam Thất, Thiên Ma, Giảo Cổ Lam, Trùng Thảo, Tuyết Liên, Thịt Tung Dung, Thiết Bì Thạch Hộc... 】 Ninh Nguyệt vội vàng cắt ngang: 【 Thôi thôi được rồi, mỗi loại lấy một phần đi, những hạt giống đó đối với môi trường yêu cầu nghiêm ngặt, không gian hỗn độn của ta cũng không thể trồng được mà? 】 009: 【 Túc chủ người không phát hiện sao? Không gian hỗn độn sẽ căn cứ vào thực vật bên trong mà điều chỉnh môi trường, cũng giống như người ném cá vào thì có sông, ném hải sản vào thì có biển. Nói không chừng người ném trùng thảo vào thì sẽ có môi trường Cao Hàn, thiếu ôxy, cường độ tia tử ngoại cao, môi trường tự nhiên ác liệt, vạn biến như vậy đấy. Hơn nữa, coi như không sống được thì cũng chỉ là một hạt giống thôi, có mất mát gì đâu? 】 Ninh Nguyệt nói: 【 Tất cả có thể mua được bao nhiêu loại hạt giống? 】 009 nói: 【 Trong cái hệ thống rách đó có tất cả ba mươi chín loại hạt giống dược liệu mà túc chủ chưa có. Đề nghị túc chủ mua thêm một chút loại cây khác, ví dụ như mầm trà quý hiếm, mầm dâu quý hiếm, các loại mầm hoa quế… 】 Ninh Nguyệt vung tay lên: 【 Mua mua mua, chỉ cần ta chưa có ngươi cứ việc mua, nhưng tiếc là không có mầm non tôm cá hải sản, hoặc con non động vật nhỏ cũng được a. 】 009: 【 Có cũng không mua nổi, mỗi một điểm tích lũy chỉ mua được một loại hạt giống, tổng cộng mới hơn một trăm điểm, cũng chỉ mua được hơn một trăm loại sản phẩm mới thôi. 】 Ninh Nguyệt: ... Mấy cây giống và hạt giống dược liệu nàng cầm về mấy lần trước thôi cũng đã mất hết hơn một ngàn đồng rồi, bây giờ một trăm loại sản phẩm mới này là không mất đồng nào, còn đòi hỏi xe đạp gì nữa chứ?
Bất quá, 009 còn có rất nhiều chức năng chờ được khám phá, mỗi lần khám phá ra thứ gì thì người có lợi đều là nàng thôi.
Ném hết những hạt giống mới mua này vào không gian hỗn độn, quả nhiên không gian lại rung chuyển một trận, không gian lại thăng cấp!
Trong lòng Ninh Nguyệt cao hứng, nhưng trong đầu lại thở dài: 【 Ai ~ đáng tiếc, nếu như 009 ngươi cũng có chức năng như vậy thì tốt, túc chủ ta cũng không cần phải vất vả đi thu thập các loại giống loài thế này.
Còn nữa, nếu như chức năng nuôi dưỡng của không gian trồng trọt cũng được mở ra, vậy chẳng phải ta sẽ có được nhiều giống loài hơn sao? 】 009: ... Có phải là nó đã hành động quá sớm? Nếu như chờ Đỗ Đào Hoa mở chức năng nuôi dưỡng thì túc chủ đã không cần phải phiền não như vậy rồi?
Tức quá đi, nó vẫn phải cố gắng, cố gắng trở thành một cái thống có ích, như vậy túc chủ mới không có nhiều tiếc nuối đến thế!
Nghĩ vậy 009 lập tức biểu thị: 【 Túc chủ, người đừng vội, ta lại đi nghiên cứu một chút, nói không chừng lại nghiên cứu ra được thứ gì đó ấy chứ. 】 Sau đó, 009 liền vội vàng offline.
Ninh Nguyệt lộ ra nụ cười hài lòng, cái Thống tử nhà nàng, thỉnh thoảng phải kích thích một chút, bằng không nó sẽ cứ mãi là cái Thống tử vô dụng thôi.
Hôm nay tuy rằng bị Đỗ Đào Hoa làm cho hoảng sợ một chút, khó chịu một chút, nhưng nhờ biểu hiện của 009, tâm tình quả thật không tệ, dứt khoát đi chợ đen, định mua ít thịt để ăn cho đã.
Hôm nay nàng cũng may mắn, vậy mà gặp được xương sườn chưa bán hết, còn có hai cây xương lớn nữa, thứ này nói gì cũng phải mua a, về hầm xương sườn ăn.
Lại đi dạo quanh chợ đen, thấy không có gì hay để mua, lúc này mới quay trở ra khỏi thành.
Trên xe ngựa của Cảnh lão đầu đã ngồi bốn năm phụ nhân, nhưng Đỗ Đào Hoa vẫn chưa trở lại, lại chờ mãi đến khi xe ngựa đến thôn rồi cũng không thấy bóng dáng người.
Đỗ Đào Hoa ở chỗ Cảnh lão đầu cũng không có lớn mặt mũi gì, ông ấy một phút cũng không chờ, đến giờ liền đánh xe về thôn.
Có người hỏi Ninh Nguyệt Đào Hoa đi đâu, Ninh Nguyệt nghĩ đến việc Đào Hoa tính toán mình liền trà lý trà khí mà nói: "Ai, hai chúng tôi hôm nay đi đến cửa hàng bách hóa, không ngờ lại tranh nhau mua vải vóc, Đào Hoa với người ta đánh nhau, tôi cản không được.
Kết quả người ta thì không sao, nàng lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Làm tôi lo chết đi được, vất vả lắm mới làm nàng tỉnh lại, nàng vừa há miệng ra là hô một cái gì gọi là 'Mảnh ống', tôi mới biết Đào Hoa có người trong lòng, sau đó, sau đó chúng tôi tách ra, nàng không nói đi đâu, tôi, tôi chờ nàng một lúc không được nên tự đi ra đây đón xe."
Oa ~ đám phụ nữ trên xe ngựa lập tức náo nhiệt lên, "Chưa nghe nói cô Đào Hoa kia với chàng trai nào đi lại thân mật nha! Mảnh ống? Họ gì? Trong đội sản xuất chúng ta đâu có ai tên đó!"
"Không phải đội sản xuất chúng ta thì là đội sản xuất khác chứ sao, nếu không thì bà mối đã đập cửa nhà Đỗ lão đại nát bét rồi, sao lại không nghe Đào Hoa qua lại với ai chứ?
Rõ ràng là trong lòng nàng có người, cái con bé này cũng thế, có người trong lòng thì nói sớm đi, còn tiết kiệm cho bà mối chạy đến nhà chúng nó suốt, đây không phải là làm không công sao?"
Người vừa nói là một trong số những người lần trước hái nấm sau mưa, trước đây ấn tượng về Đỗ Đào Hoa rất tốt, từ sau khi nghe Ninh Nguyệt trà ngôn trà ngữ thì có chút không vừa mắt Đỗ Đào Hoa.
"Đúng đấy, chuyện là như vậy."
Ninh Nguyệt từ trong người lấy ra mấy viên kẹo trái cây, đưa cho mấy chị dâu và các dì, mỗi người một viên, ngay cả Cảnh lão đầu cũng không bỏ sót, mấy người kia lập tức tươi cười rạng rỡ, rối rít nói cảm ơn.
"Nguyệt Nguyệt à, chúng ta vừa nói đến đâu rồi ấy nhỉ, cũng không nên để bụng. Theo tôi thì cô ở nhà làm việc nhiều thế mà chẳng ai nhìn thấy, bây giờ cô mỗi ngày đều đi làm, mọi người trong thôn nhìn thấy hết cả, tự nhiên sẽ không nói linh tinh.
Cô nhìn Đào Hoa kìa, chẳng phải cũng vì ngày nào cũng đi làm nên mới không sao, thanh danh mới tốt đẹp như vậy đó."
Ninh Nguyệt: ... Trước đây nguyên chủ thật sự là mỗi ngày ở nhà, còn thích ăn loại ăn ngon nữa, người ta cũng không nói oan!
"Này, cô đi so đo với cô bé đó làm gì? Tôi thấy Ninh Nguyệt thế này là thẳng tính, tâm tư đều thể hiện ra ngoài cả.
Ngược lại là Đào Hoa kia, cả ngày xem ai cũng vui vẻ, nói chuyện cũng ngọt ngào, nhưng miệng thì toàn dẻo mỏ, thật ra thì nhiều mưu mô lắm đấy!" Chắc là chưa được Đỗ Đào Hoa cho viên kẹo nào cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận