Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 891: Ngục khó thành tường 27 (length: 7938)

Áo jacket nam sợ hãi lùi về sau một bước dài, hắn thầm nghĩ: mẹ ơi, lấy đâu ra con nhỏ này, tay làm sao nhanh vậy?
Đám trộm cướp đều trợn tròn mắt, bọn họ bình thường tự xưng là vô địch trong giới trộm cắp, nhưng trong lòng rất rõ, nếu không ai phối hợp, không dùng công cụ thì rất khó lấy được đồ trên người người khác.
Nhưng người trước mắt này lại khác, người ta to con đứng trước mặt ngươi, ngươi còn không phát hiện ra thủ đoạn của người ta, đã bị trộm sạch không còn một mảnh, đây mới thực sự là cao thủ.
Mà người cảm xúc sâu sắc nhất chính là áo jacket nam Lâm ca.
Dưới gầm trời này thực sự có người tay nhanh đến vậy sao?
Ninh Nguyệt lại cười khẽ, đồ trên tay liền loảng xoảng rơi xuống đất, "Đừng trốn nữa, ta còn chưa đánh mà."
Lâm ca không hiểu, nhưng một giây sau nàng đã hiểu ý của Ninh Nguyệt.
Chỉ thấy chiếc thắt lưng da đầu gà kia lại xuất hiện trong tay Ninh Nguyệt, nhằm vào người Lâm ca mà quất tới, liên tiếp những tiếng "bốp bốp" vang lên không dứt, vừa đánh vừa mắng: "Đánh đánh đánh! Mời cái gì không mời, ngươi lại mời ta hút thuốc? Không biết thuốc lá có độc sao? Ngươi dám hại ta, tao mà không tát cho ngươi mấy cái thì có lỗi với lương tâm!"
Lâm ca bị đánh kêu la oai oái, hắn muốn né tránh, nhưng chiếc thắt lưng đó như có mắt, hắn né chỗ nào nó quất đến đó, căn bản không thể trốn được!
Mấy đàn em kia của hắn cũng bị dáng vẻ hung hãn của Ninh Nguyệt làm cho kinh hãi, không một ai dám xông lên giúp đỡ.
Lâm ca đành phải mở miệng cầu xin tha thứ: "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đại tỷ chúng ta có chuyện từ từ nói! Lúc nãy là tôi sai rồi, có được không? Về sau tôi sẽ cai thuốc, tôi cũng không hút nữa, càng không để cho người khác hại nữa!"
"Thế mới phải chứ, trẻ ngoan đều không hút thuốc lá."
Ninh Nguyệt lại nhìn đám trộm còn lại trong sân, đặt chiếc thắt lưng và đồ trộm được lên bàn đá, "Các ngươi có muốn thử giống hắn một chút không?" Dù sao lúc nãy cũng nói với ba người bọn hắn một tiếng là sẽ để bọn hắn lấy lại đồ trộm, tổng phải giữ lời chứ.
Mọi người đồng loạt lắc đầu và lùi lại ba bước dài: vừa rồi Lâm ca bị đánh cứ giật nảy lên, bọn họ không muốn thử một chút nào! Tay nhanh của Quỷ Kim Yến Tử này thực sự quá hung dữ, quá hung dữ!
Lúc này, Cường ca cuối cùng cũng đến.
Từng chiếc xe van nối đuôi nhau dừng ở ngoài sân, mỗi chiếc xe đều chở mười mấy người, một người đàn ông cuối cùng bước xuống xe kẹp một chiếc cặp công văn, miệng ngậm điếu thuốc, những người kia đều đi theo sau hắn, sau đó vênh váo đi vào sân.
Lâm ca thấy vậy, nhanh tay giật lấy điếu thuốc trên miệng Cường ca, ném xuống đất còn hung hăng đạp mấy cái.
Cường ca ngớ người, "Mẹ nó, Lâm Sinh, mày làm gì đấy hả!"
Lâm ca tranh thủ thời gian quay đầu nhìn Ninh Nguyệt, thấy tay nàng vừa cầm thắt lưng đã thu lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Đại ca, là em muốn tốt cho anh thật đấy. Không tin anh hỏi bọn hắn xem!"
Mấy tên Nốt Ruồi điên cuồng gật đầu, "Đại ca, chỗ này cấm hút thuốc, đừng đánh, tuyệt đối đừng đánh."
Vừa nói, bọn họ vừa liếc trộm Ninh Nguyệt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ: Tuyệt đối đừng đánh nhé, bọn em khuyên can rồi đấy!
Cường ca tức giận muốn đấm cho bọn họ một trận, bọn họ có phải quên mất ai mới là đại ca rồi không?
Nhưng, bây giờ không phải lúc thu thập bọn họ, phải giải quyết người phụ nữ này trước đã!
"Cô là Kim Yến Tử?"
"Thì ngươi là Cường ca?"
"Không sai, chính là lão tử!"
"Nghe nói, khu vực ga tàu kia đều là địa bàn của ngươi đúng không? Chỉ cho phép người của ngươi trộm cắp, người khác đều không được?"
"Không sai! Chỉ có mấy người này thôi?"
Ninh Nguyệt hất cằm về phía mấy tên trộm: "Người của ngươi đến đủ chưa?"
Cường ca đắc ý nói: "Toàn bộ đàn em của ta đều ở đây cả, hôm nay nếu cô mang đồ vật ra khỏi cửa lớn được, ta viết chữ mộc ngược lại!"
Lật ngược lại thì cũng vẫn là chữ mộc, lúc này còn không quên giở trò tinh quái! Thật là phục!
Ninh Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ mình rất hài lòng, diệt tận gốc, bớt đi cho bọn họ bao nhiêu phiền toái chứ!
"Đóng cửa, đánh chó!"
Cánh cổng sắt lớn "phanh" một tiếng liền bị đóng sập lại, còn khóa chặt nữa.
Trên tường đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bọn họ đều mặc đồng phục cảnh sát, tay còn cầm vũ khí, "Ngồi xuống, hai tay ôm đầu! Không được nhúc nhích!"
Cường ca trợn tròn mắt, sao lại lôi cả cảnh sát tới rồi?
Nhiều cảnh sát như vậy, còn đều mang súng, hắn có muốn chạy trốn cũng không thoát được!
Nhìn Ninh Nguyệt đang cười tủm tỉm, hắn lập tức hiểu ra, "Mẹ nó mày là cớm? ! Cái đồ Đại Hắc Nốt Ruồi chết tiệt, lão tử hôm nay bị mày hại chết, thằng ngu này!"
Ninh Nguyệt cười, "Tôi nói Cường ca, sao có thể nói hắn là đồ ngốc được, nói vậy thì tổn thương người ta quá! Rõ ràng các ngươi đều giống nhau mà!"
Mọi người:… Đám trộm đều bị đưa về đồn công an, các đồng nghiệp trong đội vừa đau khổ lại vừa vui vẻ, hai ngày nay chắc chắn lại phải tăng ca rồi!
Vì trong vụ án bắt trộm này Ninh Nguyệt thể hiện quá xuất sắc, không chỉ nhận được lời khen của cục, ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng biết đến sự tích của nàng, tiền thưởng thì khỏi nói, tên của nàng đã được đưa vào danh sách đề bạt nhân viên.
Những chuyện này Ninh Nguyệt tự nhiên là không biết, trong cục bận rộn quá, đến trưa nay ăn cơm thì mới coi như được nghỉ.
Khi về đến nhà, Tạ mẹ đã chuẩn bị xong cơm trưa.
"Vừa vào cửa là đã ngửi thấy mùi thơm rồi, mẹ lại làm món gì ngon vậy."
Tạ mẹ vừa bưng thức ăn ra ngoài, "Có gà hầm, cá hấp, sườn hầm, mẹ với ba con buổi sáng còn ra chợ mua ít hải sản, mấy món này trước giờ chưa làm, không biết mùi vị thế nào."
Ninh Nguyệt vừa rửa tay vừa nói: "Chắc chắn là ngon thôi, đồ hải sản, chỉ cần nấu chín thì vị nào cũng không tồi."
"Vậy con tranh thủ nếm thử xem, mẹ mua cua gạch mai, một con gần một cân đấy, hấp không thôi, chẳng cho thêm gì." Một con cua hai ba trăm, trước kia sao mà dám nghĩ tới!
Tạ cha nói: "Lần này cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi nhỉ? Trước kia không nghĩ làm cảnh sát lại bận rộn đến vậy!"
"Ừm, sang tháng hai phải đi trực ban, coi như là nghỉ ngơi cũng phải đợi lệnh bất cứ lúc nào."
Càng là ngày nghỉ lễ, đơn vị của họ càng bận rộn, hôm nay cô có thể cùng người nhà yên ổn ăn hai bữa cơm, vậy là do lãnh đạo chiếu cố cho người mới như cô rồi.
Tạ mẹ vốn còn muốn hỏi con gái có muốn uống chút rượu hay gì đó không, nhưng hiện tại cũng không hỏi nữa, trực tiếp cho cơm, "Ăn cơm trước đã. Con ăn nhiều vào một chút, cả tháng chạp này mệt mỏi gầy hết cả rồi."
"Quả thật rất bận, nhưng cũng kiếm được không ít tiền a!"
Cuối năm này, tiền thưởng còn gấp đôi.
Tạ mẹ liếc mắt, gắp một miếng sườn bỏ vào bát của con gái, "Vậy con cũng phải biết chừng mực đấy, đừng có liều lĩnh, có chuyện gì cũng xông lên trước!" Thiếu tiền lương của con chắc?
Ninh Nguyệt một hơi nuốt miếng sườn, vị rất là ngon, "Yên tâm, con gái mẹ cũng không ngốc đâu, theo mẹ, thông minh ấy chứ."
Tạ mẹ nghĩ cũng đúng, nếu con gái bà mà ngốc một chút là đã bị ở trong tù rồi, đâu còn được như bây giờ mà làm cảnh sát chứ?
Sau khi ăn cơm, Ninh Nguyệt ngồi ở trên ghế sofa, bật tivi, Tạ mẹ rửa ít trái cây đặt trên bàn trà, Ninh Nguyệt cầm lấy một chùm nho không hạt liền bắt đầu ăn.
"Mẹ và ba con học lái xe thế nào rồi?"
"Thì vẫn vậy, mẹ thi ba lần rồi mà vẫn qua, còn ba con thì lại phải thi lại, qua hay không cũng phải xem số." Trong mệnh có thời thì ắt có, trong mệnh không có thì cầu cũng không được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận