Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 672: Điệp tung mê ảnh 11 (length: 7916)

Trong phòng giam, gã đàn ông tên Thanh Hằng liếc mắt một cái đã nhận ra Vạn Mỹ Tình, hắn giận dữ, lập tức lách người tới sát hàng rào, vừa mở miệng đã mắng to: "Vạn Mỹ Tình, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, đồ p·h·ả·n·b·ộ·i đảng p·h·ả·n·b·ộ·i tổ chức, bán đứng đồng chí, ngươi c·h·ế·t không yên lành!"
Những người khác nghe thấy thành viên tổ Hoàng Oanh chửi rủa, cả đám đều trừng mắt nhìn Ninh Nguyệt, thậm chí có mấy người cũng hùa theo mắng.
Ninh Nguyệt bị mắng đến giận tím mặt: "Trương chủ nhiệm, mở cửa ra, ta muốn vào giáo huấn cái tên không có mắt này một chút!"
Trương Bỉnh Dương: "Cái này, chủ nhiệm không phải vẫn đang chờ đấy sao?"
"Trương chủ nhiệm yên tâm, ta làm nhanh thôi."
Trương Bỉnh Dương không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười bỉ ổi một tiếng: "Nhanh quá cũng không chiêu nữ sĩ chào đón!"
Ninh Nguyệt ghê tởm, liếc hắn một cái, "Còn không mau mở cửa ra, nói nhiều thế!"
Trương Bỉnh Dương ra hiệu cho cai ngục mở cửa, Ninh Nguyệt xông vào trong ngục, vung tay cho Thanh Hằng một cái t·á·t trời giáng, thanh âm vang đến mức toàn bộ những người trong phòng giam đều nghe thấy, túm lấy cổ áo gã đàn ông, giận dữ trừng mắt: "Mồm mép lanh lợi phải không? Không muốn s·ố·n·g thì nói với lão nương một tiếng, lão nương lập tức tiễn các ngươi lên Tây t·h·i·ê·n!"
Thanh Hằng như bị đ·á·n·h choáng váng, một tay ôm mặt ngơ ngác đứng đó, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Nguyệt, lập tức con ngươi co rút, nghĩ xem lát nữa nên làm gì, một giây sau đã có thứ gì đó bị nhét vào lòng bàn tay, ngay sau đó, cả người hắn bị Ninh Nguyệt quẳng xuống đất, Thanh Hằng rên lên một tiếng đau đớn.
Ninh Nguyệt đắc ý nói: "Không biết tự lượng sức mình! Lão nương giờ muốn gi·ế·t các ngươi dễ như giẫm con kiến, muốn tiếp tục s·ố·n·g thì tốt nhất ngoan ngoãn v·a·n·x·i·n ta, có khi ta còn có lòng từ bi, cho các ngươi s·ố·n·g thêm vài ngày!"
Xả giận xong, Ninh Nguyệt liền ra khỏi nhà tù, sau đó cửa phòng giam lại bị khóa lại.
Mấy tên tù nhân chung phòng với Thanh Hằng vội vàng xúm lại xem xét tình hình, Thanh Hằng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời vào trong, chỉ là món đồ trong tay lại bị hắn nắm chặt hơn.
Ninh Nguyệt nhanh chóng gặp gỡ ba người Tiền lão bản, còn đang ký tên trên văn kiện, "Trương chủ nhiệm, muốn mượn xe của anh một lát, anh xem..."
Trương Bỉnh Dương nghĩ đến tình cảnh của nàng, lập tức trong mắt lộ ra tia hiểu rõ, "Cái này dễ thôi, việc của Vạn tiểu thư chính là việc của tôi, có điều, Vạn tiểu thư có phải nên cảm ơn Trương mỗ thật nhiều không?"
"Đó là đương nhiên rồi! Chờ việc này xong xuôi, đảm bảo sẽ làm Trương chủ nhiệm hài lòng!"
Ninh Nguyệt ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thầm rủa, đảm bảo cho mày hài lòng rồi chết!
Một đám người ra khỏi địa lao, Trương Bỉnh Dương cũng cho người lái xe của hắn đến, Ninh Nguyệt vốn định tự mình lái.
À, kỳ lạ thật, nàng rõ ràng chưa từng lái xe, nhưng sao lại có cảm giác mình biết lái xe, thậm chí, nàng còn có thể trong thời gian ngắn nhất tháo rời chiếc xe này thành từng linh kiện, sau đó lắp lại như cũ!
Không, không chỉ thế, chỉ cần có linh kiện, nàng còn có thể nâng cấp chiếc xe này!
Ngẩng mắt lên, nhìn về phía gã lái xe phía trước, vầng sáng màu đen như bóng tối, gần như hòa làm một với màn đêm đen kịt.
"Cho ta mượn xe một đêm, xong việc ta sẽ giao xe trả người lại cho chủ nhiệm."
Trương Bỉnh Dương gật đầu, lúc này trong đầu hắn toàn là hình ảnh ngọc nhuận hương bay trong lồng ngực.
Ba tên tù nhân nhanh chóng bị áp giải ngồi lên ghế sau, đầu óc chúng đang cuồng loạn vận động, tên phản đồ Lý Thị Quân chắc chắn là có ý đồ xấu, muốn lợi dụng chúng h·ạ·i những đồng chí khác trong tổ chức, tuyệt đối không được mắc lừa hắn!
Ninh Nguyệt đóng chặt cửa xe, dặn tài xế lái xe, mở chốt an toàn rồi chạy đến cửa chính, tài xế xuất trình một loại giấy tờ gì đó, lập tức đám lính gác phải dời chướng ngại vật ra, Ninh Nguyệt nói: "Lái ra bờ sông."
Tài xế lên tiếng: "Vâng, thưa Vạn tiểu thư."
Ninh Nguyệt lấy ra một bao thuốc vừa tiện tay lấy được từ chỗ Lý Thị Quân, rút một điếu nhét vào miệng tài xế, tài xế ngớ người, ngay lập tức mỉm cười ngậm lấy, cười tít mắt nói: "Cảm ơn Vạn tiểu thư."
Ninh Nguyệt rút bật lửa ra, châm thuốc cho hắn, sau đó vỗ vỗ vai hắn: "Chạy chuyến này với tỷ vất vả rồi, sau này có dịp tỷ mời chú u·ố·n·g·r·ư·ợ·u."
Tài xế cười tươi rói nịnh nọt: "Đâu có dám, có điều, được cùng Vạn tiểu thư u·ố·n·g·r·ư·ợ·u chung thì thật là tam sinh hữu hạnh."
Ninh Nguyệt thấy nóng ruột, tên này lái xe chậm quá, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài, mắt thấy xe chạy lên một cây cầu nhỏ, Ninh Nguyệt nói: "Huynh đệ, dừng xe lại chút."
Tài xế ngạc nhiên hỏi: "Dừng trên cầu ạ?"
"Ừ."
Dù không hiểu, nhưng tài xế vẫn dừng xe lại.
Ninh Nguyệt cười nhìn về phía tài xế, một giây sau, nắm chặt nắm đấm, đấm thẳng vào huyệt thái dương của hắn.
Bộp một tiếng, bên thái dương phải của tài xế lún vào một lỗ sâu, người cũng lập tức bất tỉnh.
Ba người ở hàng ghế sau xe suýt hét lên, nhưng chúng thông minh nên ngậm miệng.
Ninh Nguyệt nhanh chóng xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa ghế lái, lột quần áo trên người tài xế, rồi lôi người xuống xe như kéo xác chó, sau đó ném xuống sông.
Nàng nhanh chóng lên xe, khởi động xe và lái đi.
Vừa lái xe vừa rút chủy thủ cắt dây trói cho ba người, ném quần áo ra sau, còn có một lọ thuốc nhỏ, "Nhanh, mỗi người uống một viên, ai hợp dáng người thì mặc bộ đồ kia. Ta biết các vị có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng mời đừng hỏi vội, hãy nghe ta nói.
Ta là Thất Tinh của tổ Hoàng Oanh, đêm nay vốn muốn ám s·á·t Vạn Mỹ Tình, không ngờ lại cứu được các ngươi ra.
Sáng mai chắc chắn cả Thượng Hải sẽ giới nghiêm, các ngươi ở lại sẽ rất nguy hiểm, cho nên bây giờ ta sẽ đưa các ngươi đến ga tàu, mặc kệ tàu nào, chỉ cần ra khỏi Thượng Hải thì các ngươi sẽ an toàn."
Ba người ở hàng ghế sau hết sức cảnh giác, sợ đây là cái bẫy, "Ngươi làm sao chứng minh lời ngươi nói đều là thật?"
Ninh Nguyệt không đáp, mà hỏi lại: "Trong số các ngươi có ai biết lái xe không?"
Ba người nhìn nhau, cuối cùng, Tân Thanh mở miệng: "Tôi biết."
Ninh Nguyệt thấy xung quanh không có ai cũng không có xe, dứt khoát dừng xe ở ven đường, "Các ngươi chờ ta một lát, ta có để vài thứ ở bên cạnh, bây giờ đi lấy, nếu không thì, bộ dạng bây giờ của các ngươi không có cách nào rời đi."
Nói xong, nàng mở cửa xe xuống.
Giấu đồ vật là không thể, đây đương nhiên là nàng tìm lý do, lấy ra từ trong không gian hai bộ nam trang, một bộ nữ trang, ba khẩu súng ngắn, một bộ đồ trang điểm, cùng một chút bánh nướng, bánh bao, một nắm pháp tệ và năm thỏi cá đù vàng.
Đem những thứ này gói kỹ lại, Ninh Nguyệt nhanh chóng quay trở lại.
Tân Thanh nhìn bóng dáng chạy lại, tâm trạng rất phức tạp, ban nãy lúc đầu chúng có thể t·r·ố·n, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định ở lại, bởi vì Thất Tinh nói đúng, với tình trạng hiện giờ của bọn chúng thì t·r·ố·n cũng không thoát.
Thậm chí, hắn còn lấy thuốc từ trong lọ ra, mỗi người uống một viên, hắn cũng thay luôn bộ da đặc vụ của tên tài xế kia.
Ninh Nguyệt trực tiếp lên xe, "Lái xe đi ga tàu, rẽ trái ở phía trước là được."
Nàng sợ cái người ở phía trước cũng giống như nàng là dân mù đường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận