Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 395: Tu chân cuộn vương 23 (length: 8179)

Vào miệng ngọt, lại mang theo một cỗ nhàn nhạt hương ngọt, vừa vào bụng, một dòng nước nóng nhanh chóng lưu chuyển khắp thân thể, Ninh Nguyệt chỉ cảm thấy cảnh giới vừa mới thăng cấp không lâu lại có dấu hiệu buông lỏng, một giây sau trong đan điền vang lên một tiếng nổ lớn, nàng vậy mà liền nhẹ nhàng như vậy tiến vào luyện khí tầng mười.
Chờ khí tức trong người ổn định lại, Ninh Nguyệt lập tức hưng phấn nói: "Sư huynh, ngươi không phải Trúc Cơ đỉnh cao sao? Nhanh tranh thủ thời gian ăn một miếng lá cây, nói không chừng ngươi sẽ đột phá nữa đó!"
Không cần nói gì, Phó Bạch Y đã hiểu rõ, thứ trước mắt này khẳng định chính là cái gọi là Bất Tử Thần Thụ mà tiểu sư muội nói.
Bất quá, kệ nó có phải hay không, sư muội bảo ăn thì cứ ăn, chẳng phải vừa nãy sư muội cũng ngay trước mặt hắn mà đột phá sao?
Hắn từ vị trí dưới cùng nhất hái được một lá cây, không chút do dự liền ném vào miệng, lập tức một cỗ ngọt ngào bao phủ toàn bộ khoang miệng, theo lá cây tan biến trong miệng, vùng đan điền ẩn ẩn có nhiệt lưu dâng lên, hắn nhanh chóng niệm công pháp, dẫn đạo cổ dược lực này lưu chuyển toàn thân, và rồi hắn phát hiện, hắn có vẻ như thật sự sắp đột phá.
Đỉnh đầu ẩn hiện kiếp vân tụ tập, bầu trời trở nên đen kịt một mảnh, Ninh Nguyệt đột nhiên có chút hối hận, tu sĩ tấn giai cũng cần người hộ pháp, sư huynh chẳng có sự chuẩn bị nào, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, Ninh Nguyệt vội vàng lấy ra tấm Hộ Tâm kính mà sư thúc tổ đã cho nàng, còn có thanh Cửu Long tuyệt trần thương mà nàng không nghĩ đến dùng, cùng với mấy món linh khí phẩm cấp cao mà nàng nhận được trong ngày bái sư, tất cả đều ném cho Phó Bạch Y, "Sư huynh, huynh cầm những thứ này dùng, huynh nhất định phải tấn giai thành công đó!"
Phó Bạch Y cảm kích cười với nàng một tiếng, sau đó cố ý bay ra xa một chút, vận chuyển toàn thân linh lực chuẩn bị nghênh đón lôi kiếp.
Nhưng lôi kiếp rất lâu vẫn chưa xuống, kiếp vân lại càng ngày càng dày đặc, Ninh Nguyệt nhỏ giọng cầu nguyện bên cạnh, "Thiên đạo lão gia, người có thể nương tay một chút được không, đừng đánh hỏng sư huynh của ta!"
Thật sự mà nói, trong thời khắc căng thẳng này, Phó Bạch Y lại bị tiểu sư muội đáng yêu của mình chọc cười, một giây sau, thiên lôi đã đến, hắn vội vận toàn bộ linh lực chuẩn bị chống đỡ lôi kiếp.
"Ầm" một tiếng vang trầm, không đau không ngứa!
Phó Bạch Y chỉ cảm thấy một dòng điện nhỏ xíu lướt qua thân thể, đến mức ngứa cũng không tới, lôi kiếp đầu tiên liền trôi qua.
Phó Bạch Y: ... Cái này, lôi kiếp này, không được rồi!
Ninh Nguyệt đứng ở xa xa thấy Tứ sư huynh vẫn ổn đứng đó, liền vui vẻ kêu lên: "Sư huynh giỏi quá, sư huynh cố lên, huynh nhất định sẽ bình an vượt qua lôi kiếp!"
Hai tia chớp lóe lên trên trời, giống như nụ cười của một đứa trẻ, và rồi, lại một đạo lôi kiếp nữa hạ xuống, Phó Bạch Y vận khởi linh lực chuẩn bị đọ sức với tử lôi kia.
"Ầm" lại là một tiếng vang trầm, đạo lôi này trực tiếp biến mất giữa không trung.
Tiếp theo là đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm, mãi cho đến đạo cuối cùng, kiếp vân trên trời nổi lên một hồi lâu, một đạo tử lôi lớn hơn ba mươi lăm đạo trước đó không biết bao nhiêu lần từ trên trời rơi xuống, một tiếng ầm vang nện về phía Phó Bạch Y.
Chỉ là, cũng không biết lôi kiếp kia có phải cố ý hay không, lại đánh sai, hiểm hóc lướt qua Phó Bạch Y rơi xuống đất cạnh hắn, mặc dù vậy, lần này cũng làm hắn tổn thương gân cốt da thịt, nhưng hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay khi linh vũ trên trời hạ xuống, Phó Bạch Y lập tức khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bắt đầu hấp thu linh vũ, mắt thường có thể thấy vết thương trên người hắn được mưa linh thấm nhuần, nhanh chóng trở về như cũ.
Ninh Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng ngồi xuống đả tọa, cảm thụ cơ hội thiên đạo khi tấn thăng Kim Đan.
Đến lúc này, nàng mới có thời gian quan sát tình trạng thân thể của mình, viên thủy linh châu sau khi chạy vào cơ thể nàng, trong đan điền của nàng liền xuất hiện thêm một thủy linh căn, và viên thủy linh châu kia cũng ngoan ngoãn nằm trong đan điền của nàng.
Mà cảnh giới của nàng cũng không bị tụt xuống.
Nghĩ đến kiếp trước nguyên chủ đã trải qua, nàng có một dự đoán lớn mật.
Thân thể của nàng, vốn có thủy linh căn, thậm chí những linh căn chưa xuất hiện như thổ linh căn, mộc linh căn và hỏa linh căn cũng có, dù sao ở kiếp trước, thổ linh căn và hỏa linh căn đều đã từng xuất hiện.
Chỉ là, cần một dị bảo đặc thù nào đó giúp chúng hiện ra.
Nguyên chủ bị rơi cảnh giới hẳn cũng không liên quan đến việc có thêm linh căn, mà là do nàng bị trọng thương.
Nghĩ thông suốt điểm này tâm niệm của Ninh Nguyệt càng thêm kiên định, nàng muốn trước khi nữ chính bái vào Bích Vân Tông, để tất cả linh căn đều hiện ra, dù sao hiện tại nàng đang luyện « Hỗn Độn Ngũ Hành quyết », càng nhiều linh căn, uy lực càng mạnh, hiện tại nàng đã có kim linh căn và thủy linh căn, ở kiếp trước nguyên chủ đi qua Thanh Uyên bí cảnh có dị bảo hệ thổ, còn tại Vô Nhai Sơn bị Tống Uyển Yên ép đi lịch luyện lại có dị bảo hệ hỏa nàng cần.
Hiện tại, thứ còn thiếu chính là pháp bảo hệ mộc, không biết, Bất Tử Thụ này có đủ tư cách không?
Thôi, linh vũ của Tứ sư huynh vẫn cứ để hắn hấp thu đi, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm!
Bất Tử Thụ dường như cảm thấy nguy hiểm đang đến, khẽ rung mình, thấy Ninh Nguyệt cầm kiếm hướng nó tới, Bất Tử Thụ lập tức ô ô ô khóc lên, âm thanh nghe như đứa bé ba tuổi, "Đừng giết ta, đừng giết ta, ta còn nhỏ, chưa từng làm chuyện xấu, ngươi không thể đối với ta như vậy!"
Ninh Nguyệt: ... Đến cả cái cây cũng có thể nói chuyện, vậy rốt cuộc nó đã sống bao nhiêu năm?
"Ngươi biết nói chuyện à, biết nói chuyện thì dễ rồi, ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải theo ta đi, hoặc là, ngươi có thể dùng đồ tốt đổi lấy mạng sống của mình."
"Ta, truyền thừa của ta bảo ta, ta phải ở đây chờ người hữu duyên của ta, ngươi không phải người hữu duyên của ta, nên ta không thể đi theo ngươi.
Nhưng ta có đồ tốt! Lá cây của ta ngươi đã nếm rồi, có thể giúp người tăng tu vi, nếu luyện thành đan thì hiệu quả càng tốt!
Còn có, ngươi có thể cắt một nhánh của ta, dùng nước linh tuyền hoặc linh thạch bồi dưỡng, ngươi sẽ có một cây Bất Tử Thụ, nó có thể không bằng bản thể của ta, nhưng dùng cành lá của nó làm đan dược, cũng có thể ích thọ Diên Niên."
Ninh Nguyệt hoàn toàn không để ý đến nó, cầm kiếm tiếp tục vung vẩy trên thân Bất Tử Thụ, "Ta phí công chuyện đó làm gì, trực tiếp mang ngươi đi chẳng phải mạnh hơn sao, dù ngươi chết rồi cũng có thể cho ta luyện không ít đan dược đấy."
Bất Tử Thần Thụ tức đến khóc, lần này thì nó thực sự khóc, "Sao ngươi lại hư như vậy, không thể bỏ qua cho ta sao? Ta cho ngươi cành lá mà ngươi không muốn, vậy ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Ninh Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói: "Ta muốn linh bảo Mộc thuộc tính đỉnh cấp, muốn thứ cùng cấp với thủy linh châu, ngươi có không?"
Tiếng khóc của Bất Tử Thần Thụ lập tức im bặt, "Linh bảo hệ mộc cùng cấp với thủy linh châu?"
Vậy chẳng phải muốn bản mệnh linh châu của nó sao? Cái này ở đâu ra? !
Thấy nó không lên tiếng, Ninh Nguyệt lộ ra một nụ cười gian, giơ kiếm định chém về phía Bất Tử Thụ, vốn ban đầu nàng chỉ muốn hù dọa chút, giờ thì là thật, ngũ hành linh lực nhanh chóng vận chuyển, kiếm mang hiện ra, chém xuống Bất Tử Thần Thụ.
Rắc một tiếng, một cành cây bị phi hồng kiếm của Ninh Nguyệt chém xuống, nắm lấy không thể lãng phí, Ninh Nguyệt xoay người nhặt cành cây lên, sau đó ném vào không gian...
Bạn cần đăng nhập để bình luận