Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 608: Nhân vật phản diện mẹ ruột 84 (length: 8001)

Ninh Nguyệt đưa tay trên người hắn trêu chọc: "Ừ, đã nhìn ra, nếu không cũng sẽ không để ngươi mắc kẹt ở đây hơn ba tháng."
Tiền Mạch Hàn lập tức mặt mày quẫn bách.
Một giây sau, hắn liền thấy tay lão bà nhà mình đang lắc qua lắc lại trước mắt, giữa ngón tay nàng kẹp lấy rõ ràng là điện thoại di động của hắn.
Cái này cái này cái này! Hôm qua nghe tiền lĩnh nói nàng nhanh tay, vừa chạm mặt đã lấy chìa khóa xe, súng và túi tiền của hắn đi rồi, hắn còn không tin!
Không ngờ nàng lại nhanh như vậy a!
Nhưng mà Ninh Nguyệt cho hắn trải nghiệm tốc độ ném đồ của nàng còn nhanh hơn!
Liền thấy, cổ tay nàng khẽ động chiếc điện thoại đã bị nàng văng ra, Tiền Mạch Hàn vô ý thức đưa tay đón, Ninh Nguyệt quay đầu liền phân phó Sophia: "Lái xe."
Sophia lập tức đạp ga lách qua mấy người đứng bên cạnh xe, chiếc xe rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Tiền Mạch Hàn nghiến răng ken két, "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không đuổi theo!"
Ai có thể nói cho hắn biết, lão bà tốt của hắn vì sao vừa xuống máy bay đã có thể tìm được Sophia?
Chẳng lẽ tên điên Sophia kia bí mật hẹn lão bà hắn giao chiến, lão bà hắn mới bay tới nhận cuộc hẹn?
Nhưng nhìn dáng vẻ hai người chung đụng có chút quái dị, cho nên, chẳng lẽ lão bà thắng?
Mấy vị cao tầng của s·á·t thủ doanh hiện tại đều đợi tại nơi do t·h·iết Huyết thủ lĩnh sắp xếp, đó là một căn nhà nhỏ ba tầng, bên ngoài nhìn không có gì khác lạ, bên trong lại đầy rẫy nguy cơ.
Tối qua, t·h·iết Huyết thủ lĩnh mang Âu Chính cùng người của s·á·t thủ doanh thương lượng mấy tiếng, dự định hai bên liên thủ chiếm địa bàn Minh vực.
Mang Âu sở dĩ ngồi lên vị trí thủ lĩnh tổ chức, không phải vì võ lực của hắn cao, mà vì hắn có một cái đầu óc cực kỳ khôn khéo, hắn luôn đưa ra những quyết định chính x·á·c nhất trong thời gian ngắn nhất, dẫn người trong tổ chức vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, cũng làm cho túi tiền của mọi người đều đầy lên.
Có thể nói, hắn là một thương nhân tuyệt đối thành công, đó cũng là lý do lần này hắn không chọn tọa sơn quan hổ đấu, mà liên thủ với s·á·t thủ doanh rõ ràng yếu thế cùng nhau đối phó Minh vực.
Người Minh vực quá giỏi k·i·ế·m tiền, bản đồ kinh doanh của họ quá lớn, mỗi năm k·i·ế·m được nhiều tiền hơn so với đám người liếm m·á·u tr·ê·n lưỡi đ·a·o của bọn hắn rất nhiều, Mang Âu cảm thấy chỉ cần chiếm được Minh vực, cho dù chia đôi kinh doanh cho s·á·t thủ doanh thì của cải của hắn cũng sẽ tăng lên đáng kể!
Huống chi, hắn cũng không muốn giữ lại s·á·t thủ doanh mãi!
Tối qua, hai bên đã lên một vài kế hoạch nhằm vào Minh vực, chỉ chờ mấy ngày nữa là có thể thực hiện, lúc Tác Moya mang Ninh Nguyệt chạy tới căn nhà nhỏ ba tầng thì bên trong yên tĩnh, không thể nhận ra đây là nơi ở của đám s·á·t thủ g·i·ế·t người như ngóe.
"Chủ nhân, cao tầng s·á·t thủ doanh, hẳn là đều ở đây!"
Như vậy vừa khéo, chứ nếu không muốn tập hợp những người này lại cũng có chút khó khăn đấy.
Quả nhiên nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nơi này ngay tại khu giáp ranh thành thị nông thôn, một căn nhà nhỏ ba tầng bình thường, nhìn bề ngoài còn có chút cũ nát, ai mà ngờ Tiền Mạch Hàn một mực tìm người lại đang ở đây?
"Chỉ có cao tầng à?"
Ninh Nguyệt ngón tay gõ lên cửa sổ xe, "Cũng được, đám tiểu lâu la còn lại không có người lãnh đạo cũng chỉ như rắn mất đầu thôi."
Hai người xuống xe từ xa, lúc này trên đường không có ai, Ninh Nguyệt trực tiếp từ trong không gian lấy ra trận bàn phòng ngự mà bản thân luyện chế, lắp linh thạch mở ra, trận bàn kia tự động bay lên, bao phủ toàn bộ căn nhà ba tầng phía trước vào trong.
Không có nàng cho phép, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được.
Sophia đứng bên cạnh Ninh Nguyệt, nhìn cảnh này con ngươi suýt chút nữa trật ra khỏi hốc mắt!
Chủ nhân nhà cô ta, rốt cuộc là thứ gì vậy?
Ninh Nguyệt mặc kệ nữ nhân này có phản ứng gì, từ không gian rút ra Phi Hồng kiếm của mình, nói với Sophia: "Đi vào thôi."
Sophia vội nhét mắt vào tròng, một bên lén quan sát chuôi kiếm bỗng nhiên xuất hiện, một bên nhanh chóng bước lên phía trước, đầu óc lúc này rối như mớ bòng bong.
Cửa sân đóng kín, Ninh Nguyệt một tay kéo Sophia, thân thể nhảy lên liền bay từ ngoài vào trong sân.
Người của s·á·t thủ doanh có tính cảnh giác rất cao, nhất là khi bọn họ ở địa bàn của người khác, Ninh Nguyệt lại không cố ý hạ giọng, vì thế hai người vừa rơi xuống trong sân, người ở trong đã nghe thấy tiếng động.
Sát thủ phụ trách phòng thủ rất nhanh p·h·át hiện ra hai người, giơ súng bắn hai viên đ·ạ·n về phía Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt trong tay Phi Hồng k·i·ế·m khẽ trêu chọc, hai viên đ·ạ·n kia liền bị hất ngược trở lại, một tay khác đã lặng lẽ đánh ra một đạo linh lực, tên sát thủ n·ổ súng kia trán trực tiếp thủng một lỗ, người cũng phịch một tiếng ngã xuống đất.
Tiếng súng vừa vang lên, các s·á·t thủ trong nhà tự nhiên đều bị đánh thức, Ninh Nguyệt đưa mắt liếc cho Sophia: "Tìm chỗ ẩn nấp kỹ vào, giữ lấy cái m·ạ·n·g nhỏ của mình." Dù sao cái m·ạ·n·g nhỏ của cô ta còn có ích.
Sophia tranh thủ thời gian gật đầu, nhặt khẩu súng của tên s·á·t thủ kia lên, sau đó lén lút ẩn vào một bên.
Ninh Nguyệt tiếp tục đi về phía nhà, thấy cửa thì đạp, thấy người thì vung kiếm, các s·á·t thủ của s·á·t thủ doanh hễ đối mặt là đều bị nàng tiễn một kiếm, thoạt đầu người ra rất nhiều, nhưng càng ch·ế·t càng nhiều, đám sát thủ kia cũng không dám lộ mặt nữa.
Ninh Nguyệt dồn hết ngũ giác đến mức cao nhất, Phi Hồng k·i·ế·m đâm mạnh về một cánh cửa, mũi kiếm xuyên qua cánh cửa kia phát ra một tiếng khì khì, lúc rút ra, bên trong vang lên tiếng vật thể rơi xuống đất.
Ninh Nguyệt không thèm nhìn mà tiếp tục đi lên phía trước, những tên núp sẵn chờ cơ hội đánh lén cũng không tr·ố·n thoát, đều bị nàng g·i·ế·t c·h·ế·t trong nhà.
Sau khi quét sạch cả ba tầng, Ninh Nguyệt lại đi ra, trong sân còn một người muốn chạy, nhưng p·h·át hiện mình không tài nào ra khỏi cái sân này, lo lắng muốn kêu nhưng lại không dám phát ra nửa tiếng, như con kiến trên chảo nóng quanh quẩn bên tường viện.
Ninh Nguyệt đột nhiên hỏi bằng tiếng Anh: "Có phải rất muốn ra ngoài không?"
Người kia vô ý thức đáp: "Phải."
"Vậy có muốn ta giúp một tay không?"
Đối phương đứng im tại chỗ, ngay cả quay đầu nhìn cũng không dám, Ninh Nguyệt kéo kiếm bước tới, kiếm trong tay mạnh mẽ vung lên, gạt rơi con dao găm đối phương ném ra, một kiếm nữa xẻ đôi cổ hắn.
Ninh Nguyệt x·á·c định, trong cả khu nhà này kể cả nàng cũng chỉ có hai hơi thở, "Sophia!"
Nàng vừa gọi, Sophia liền chạy ra, "Chủ nhân, tôi đây."
"Lãnh đạo trực tiếp của cô ở đâu?"
Sophia ra sức đè lại trái tim nhỏ đang r·u·n rẩy, để mình cố gắng bình tĩnh một chút.
Chủ nhân nhà cô ta thật là trâu bò, giết từ trong ra ngoài không còn một ai, khỏi cần nói trên người, đến cả thanh kiếm kia cũng không dính nửa giọt m·á·u, còn may, còn may cô còn chút giá trị lợi dụng, bằng không cô cũng chung số phận với những s·á·t thủ trong kia.
Bình tĩnh một chút, cô tranh thủ t·r·ả lời: "Chủ nhân, Mang Âu ở trang viên của hắn, hắn là con cáo già, trang viên xây còn kiên cố hơn của người khác, hơn nữa, người khác chỉ nói hắn có tài kinh doanh, chứ thực ra võ lực của hắn cao hơn!"
Dù sao, cô không phải đối thủ của Mang Âu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận