Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 162: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 87 (length: 8325)

Uông Thư Nguyên trầm ngâm một lát, hắn vốn là người đa tình, nhưng thực sự thích trẻ con, nếu không cũng sẽ không để Vương Tiểu Hoa sinh con cho hắn, bao gồm cả đứa bé trong bụng Đỗ Đào Hoa.
Khốn nạn là không biết ai tung tin đồn Đỗ Đào Hoa cùng người khác phá thai, làm hại hắn không dám nói chuyện nhiều với Đào Hoa, cửa ban công cũng không dám đóng.
Bất quá, vì đứa bé tạm thời đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Đào Hoa cũng không phải là không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, nàng đã mang thai hơn bốn tháng, thêm hai tháng nữa bụng sẽ to, hắn cũng không dám làm bừa, "Được, theo ý nàng, nàng nói sao thì là vậy.
Bất quá, hôm nay nàng không thể để ta đến đây vô ích."
Đỗ Đào Hoa thấy hắn cuối cùng cũng đồng ý, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần này nàng lại không hề nhăn nhó, dù sao, phụ nữ mang thai thường có dục vọng mạnh mẽ, Giang Long Sinh sợ làm nàng bị thương, trước giờ không chạm vào nàng khi mang thai, ở kiếp trước là như thế, kiếp này vẫn vậy.
Dù sao đây cũng là lần cuối, coi như là chia tay vậy.
Mấy ngày nay Vương Tiểu Hoa đang đắc ý, nàng chỉ cần dùng một chiêu nhỏ đã làm xấu danh tiếng của Đỗ Đào Hoa, nàng cho rằng hai người này từ đó sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn, nhưng nghĩ đến hôm nay Giang Long Sinh lại ra ngoài, nàng liền tiện đường đến tiểu viện này nhìn xem, không ngờ trong viện đèn lại sáng.
Vương Tiểu Hoa quả thực muốn tức chết!
Uông Thư Nguyên thật sự bị con đĩ kia mê hoặc mất hồn rồi, hai ngày trước, dù hắn về nhà một chuyến, nhưng đối với nàng lại chẳng còn hứng thú, chỉ chơi với đứa bé một chút rồi rời đi.
Vậy mà với con đĩ kia, lời đồn trong xưởng vừa bị dẹp thì hai người này đã lại làm lành với nhau, chẳng lẽ không sợ làm cho con đĩ kia sảy thai sao!
Xem ra, lần trước dạy dỗ còn chưa đủ, lần này nàng muốn cho Đỗ Đào Hoa một trận ác liệt.
Đỗ Đào Hoa tuyệt đối không ngờ rằng, chính vì lần gặp cuối cùng này với Uông Thư Nguyên, mà cuộc sống yên bình mà nàng vốn hình dung cũng sắp chấm dứt.
Khi nàng tính kế người khác, người khác cũng đang tính kế nàng.
Không quá hai ngày, xưởng trưởng nhận được hai lá thư tố cáo, trùng hợp là hai lá thư tố cáo này đều nhắm vào cùng một người, một phong chữ viết xem như tỉ mỉ, nhưng chữ lại thật sự không được đẹp.
Viết rằng Đỗ Đào Hoa khi còn ở trong thôn đã tuyên truyền mê tín phong kiến, thổi phồng mình có phúc khí trái với lẽ trời, lại dùng vài biện pháp không ai biết để trốn tránh lao động, rồi mới có được suất đi làm ở thành phố.
Một phong khác thì ghê gớm hơn, đến cả sự tỉ mỉ cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng đọc được.
Đại ý là Đỗ Đào Hoa, một học sinh nông thôn chỉ học hết cấp hai mà lại có suất vào xưởng là rất có vấn đề, sau khi vào xưởng ba tháng nàng đã được phá lệ chuyển thành nhân viên chính thức, ai làm đều ghi rõ ràng, sau này còn được điều đến văn phòng, nhưng cô ta cũng không có tài cán gì để xứng với việc đó.
Còn có người thấy cô ta ôm ấp một người đàn ông lớn tuổi không phải là chồng mình, một người có tác phong không đoan chính, trình độ không cao như vậy, xưởng nên đuổi việc đi.
Cuối cùng người tố cáo nặc danh còn nói, nếu xưởng không nghiêm túc xử lý Đỗ Đào Hoa, lần sau nàng sẽ gửi lên trên một lá thư tố cáo nữa, gửi đến ủy ban cách mạng, ngoài tố cáo Đỗ Đào Hoa, sẽ tố cáo cả xưởng trưởng luôn.
Hai lá thư này không phải nhận cùng một ngày, khi nhận được lá thư đầu tiên, xưởng trưởng vốn không để bụng, xem xét thì rõ là người trong thôn ghen ghét Đỗ Đào Hoa có công việc tốt nên mới thế.
Nhưng khi nhận được lá thư thứ hai thì lại nghĩ khác, thứ nhất, hai người cùng nói Đỗ Đào Hoa có vấn đề về tác phong, dù lá thư thứ nhất viết kín đáo nhưng cũng mang ý đó, vì thế, có khi nào thật sự Đỗ Đào Hoa có chút vấn đề thật.
Thứ hai là, người viết thư tố cáo thứ hai rất có thể là công nhân viên chức của nhà máy, nếu không điều tra kỹ vụ này, xử lý Đỗ Đào Hoa thì người gặp xui xẻo tiếp theo rất có thể sẽ là mình.
Thế là, ông xưởng trưởng liền ra lệnh, điều tra xem rốt cuộc Đỗ Đào Hoa làm cách nào có được suất đi làm ở xưởng, tin là điều này rõ rồi thì những chuyện khác cũng có thể thấy rõ.
… Đầu xuân năm nay, đội sản xuất Hồng Quả xảy ra một chuyện lớn, đội trưởng vậy mà bỏ một số tiền lớn để mua một chiếc máy cày về!
Vừa hết mùa đông, máy cày đã bắt đầu chạy rầm rầm trên đồng ruộng, người trong thôn mỗi ngày đều nhìn chiếc máy ấy làm việc, còn Đường Thành Lâm trở thành tài xế máy cày vẻ vang, cũng có thêm một người học việc.
Người học việc này là cháu trai lớn của đội trưởng, năm nay mười sáu tuổi, điều kiện để Đường Thành Lâm trở thành tài xế máy cày chính là phải dạy cho Hồng Gia Nghĩa biết lái máy cày trong vòng một năm.
Điều này khiến tâm tình Bạch Nhã Phương càng thêm khó chịu, sau một thời gian dài như vậy nàng vẫn chưa tiến triển gì với Hứa Ngạn Thăng.
Trong điểm thanh niên trí thức, nam thanh niên trí thức người nào cũng tìm được công việc dễ dàng, chỉ có mình cô, một nữ thanh niên trí thức, lại phải cả ngày cùng lũ dân quê bù đầu ngoài đồng, càng khiến cô tức giận hơn là, nghe nói Ninh Nguyệt dạy lớp học thành tích rõ ràng là tốt hơn so với lớp khác, rất nhiều phụ huynh còn cố ý đến trường cảm ơn cô!
Một con bé thôn quê mà thôi, không lo làm ruộng, suốt ngày chỉ nghĩ gây náo loạn, cô ta còn chưa học hết cấp ba, thì hiểu gì về dạy học?
Chẳng qua trường học đang nâng đỡ cô ta mà thôi!
Rõ ràng nàng làm theo ý Đào Hoa tiết lộ chuyện của Ninh Nguyệt và Hứa Ngạn Thăng ra ngoài, sao Trương Đại Mai lại không hề có động tĩnh gì vậy?
Theo lý lẽ, không phải bà ta nên bảo con gái đừng làm cái nghề giáo viên nữa, tránh xa Hứa Ngạn Thăng ra, hoặc tranh thủ kiếm người gả cho Ninh Nguyệt sao?
… Trong trường học.
Khi Kiều Văn Lượng đến thì trong văn phòng đã có người, hắn chào hỏi với thầy Ôn rồi bắt chuyện với Ninh Nguyệt, “Ninh Nguyệt này, thành tích thi lần này của lớp cô có hết chưa? Thi sao rồi?” Ninh Nguyệt cười đáp: "Còn hai bài thi nữa chưa tìm thấy, đến giờ phút này môn toán thì cả lớp đều đạt chuẩn, có ba bài điểm tối đa, còn môn văn có ba bài không đạt, mười tám bạn được trên chín mươi điểm.” Môn văn có phần đọc hiểu và viết văn, rất khó được điểm tuyệt đối, nhưng một nửa lớp đạt trên chín mươi điểm, đủ thấy thời gian vừa qua bọn trẻ đã cố gắng rất nhiều.
Kiều Văn Lượng nghe mà hít vào một hơi, thành tích này có phần quá tốt.
Hắn thậm chí còn hơi nghi ngờ có phải Đỗ Ninh Nguyệt ra đề thi quá dễ hay không?
Nhưng sự thật không phải như thế, hai bài thi còn lại hắn đã xem qua, kiến thức đều được kiểm tra, độ khó thì ở mức trung bình khá, đối với những đứa trẻ mới quay lại đi học, mức độ này có thể nói là vừa vặn.
Dù sao cũng hai năm không đi học, kiến thức cũ của bọn trẻ chắc cũng quên gần hết rồi, ra đề dễ một chút, điểm số cao hơn một chút, cũng giúp tăng thêm sự tự tin cho các em.
"Cũng không biết cô dạy cái kiểu gì mà giỏi thế, so với lớp của cô thì thành tích của chúng tôi chỉ là thứ yếu."
Đỗ Xảo Ngọc chen vào, “Lớp chúng tôi cũng xem như tạm được, không có điểm tuyệt đối nhưng số người được hơn chín mươi điểm vẫn là rất nhiều.” Kiều Văn Lượng là người hòa nhã dễ gần, thuận miệng nói một câu phụ họa, "cũng tốt đấy."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, sao lớp một có thể so sánh với lớp bốn được, chỉ cần không phải đồ ngốc thì về nhà hơi ôn luyện lại là có thể đạt chín mươi điểm trở lên, để tâm một chút thì được cả trăm điểm cũng chẳng có gì khó.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận