Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 589: Nhân vật phản diện mẹ ruột 65 (length: 8278)

Tiền Mạch Hàn: "...Không có đâu, em xem em trí nhớ siêu phàm, Hữu Hữu cũng thế, rõ ràng là do di truyền từ em đấy."
Tài xế lái xe phía trước:... Tổng giám đốc nhà bọn họ ở trước mặt phu nhân thật càng ngày càng biết điều.
Ninh Nguyệt hài lòng, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều về chuyện của Tô Tích Tích, việc này cũng là để phòng Hữu Hữu quá quan tâm đến đứa bé kia. Cưới phải một cô vợ ngốc, thật sự sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh của đời sau, nàng không muốn có cháu trai ngốc!
Sau khi về đến nhà, Hữu Hữu lên lầu lấy bài tập. Hôm nay thầy giáo ở trường giao bài tập làm thủ công, cậu nhóc nói tự mình có thể làm được, mẹ lợi hại như vậy, việc đơn giản như vậy có đáng gì. Thật là "đại tài tiểu dụng".
Ninh Nguyệt hiểu rõ tính tình đứa bé nên quen với mấy việc vặt này, năng lực tự làm của cậu nhóc rất tốt, mấy lần trước đều là tự mình làm, có quản gia chuẩn bị đồ vật căn bản không cần nàng quan tâm.
Sau khi đứa bé lên lầu, Tiền Mạch Hàn mới nói đến chuyện chính.
"Cuối tuần có một buổi tiệc tối từ thiện, nhà Phồn cũng nằm trong danh sách khách mời, vợ chồng Phồn Tư Nghĩa chắc chắn sẽ đến."
Sắc mặt Ninh Nguyệt không thay đổi, lần trước tại tiệc sinh nhật Thịnh Vinh Phú, ánh mắt Thịnh Kiều Kiều nhìn nàng như thể mang thuốc độc, Tiền Mạch Hàn cảm thấy sự nguy hiểm của người phụ nữ đó nên đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của hai người.
Trước đó hai người vẫn đang suy nghĩ, Phồn Tư Nghĩa tính toán khi nào sẽ ra tay, nếu lần này vợ chồng Phồn Tư Nghĩa đều có mặt ở tiệc tối từ thiện, vậy đây không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất.
Tiền Mạch Hàn trực tiếp nắm tay Ninh Nguyệt, đan mười ngón vào nhau, "Em cứ yên tâm cùng anh đến dự tiệc, những chuyện dơ bẩn đó anh sẽ không để em phải vướng bận dù chỉ một chút."
Sáu năm trước chuyện kia xảy ra quá đột ngột, anh và Thịnh Ninh Nguyệt đăng ký kết hôn, lúc đó anh còn chưa điều tra ra thân thế của Thịnh Ninh Nguyệt nên chưa làm gì nhà họ Thịnh.
Hơn nữa, coi như đã tra rõ, nếu Thịnh Ninh Nguyệt không lên tiếng thì xem như nể mặt đứa bé, anh cũng không thể thật sự ra tay tàn độc với nhà họ Thịnh.
Nhưng bây giờ không giống, người phụ nữ trong lòng bàn tay anh đây, rất khôn ngoan. Đi một chuyến bệnh viện liền phát hiện thân thế của mình có gì đó không đúng, hơn nữa nàng còn tách nhà họ Thịnh và Thịnh Kiều Kiều ra một cách hoàn hảo. Nếu Thịnh Kiều Kiều còn động tay động chân, vậy thì anh không nể nang nữa đâu.
Anh có một bà xã không dễ dàng gì, sao có thể để đám ngưu quỷ xà thần đó tính kế được?!
"À, dạo này ông cụ không cho em video call nữa, ông nội của Hữu Hữu thế nào rồi?"
Tiền Mạch Hàn cầm tay nàng lên hôn một cái, mặt lộ vẻ khinh bỉ, "Sống khỏe re."
Ông cụ đang vui vẻ đùa cháu nội. Khi Tiền Bác Hồng bị đuổi khỏi nhà còn mang theo rất nhiều hành lý, dọc đường cũng không nỡ bỏ, nhưng dạo gần đây bị vất vả nhiều quá, hắn lại mò về nhà cũ xin tha thứ, tiếc là ông cụ "chết sống không gặp mặt", có lẽ hắn đã hiểu rõ thực tế, liền đem đống hành lý đó chọn tới chọn lui rồi bán bớt một phần.
Đừng nói, hắn thật sự kiếm được tiền mua một căn phòng, nhà không lớn chỉ hơn 50 mét vuông nhưng một mình hắn ở là quá đủ. Sau đó hắn còn ra ngoài kiếm việc, cuối cùng thành nhân viên bảo vệ của một trung tâm mua sắm.
Đương nhiên, hắn cũng không biết trung tâm mua sắm kia là do con trai hắn mở.
Nói ra cũng không ai tin, một kẻ ăn bám kiểu "nhị thế tổ" hơn năm mươi năm, lúc này lại đi làm kiếm sống!
Hơn nữa, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn tệ, cũng vừa đủ để không bị chết đói mà thôi.
...
Mấy ngày sau, tại hiện trường tiệc tối từ thiện thương nghiệp.
Khách mời đều phải đi thảm đỏ, Tiền Mạch Hàn đưa Ninh Nguyệt đi vào theo lối đi đặc biệt. Thứ đầu tiên của bữa tiệc là đấu giá từ thiện.
Vị trí của Tiền Mạch Hàn được sắp xếp ở hàng đầu, Ninh Nguyệt tùy ý nhìn thoáng qua đã thấy rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí cũng góp mặt.
Mấy buổi đấu giá thế này thường là do khách mời mang đến vật phẩm đấu giá để những người khác cạnh tranh. Ninh Nguyệt lấy ra một chiếc trâm cài ngực kim cương làm vật phẩm đấu giá. Đương nhiên, chiếc trâm kim cương cuối cùng vẫn bị Tiền Mạch Hàn mua lại. Hắn không thể để đồ của vợ mình rơi vào tay người khác.
Một chiếc trâm cài ngực được đấu đến 12 triệu tệ.
Ninh Nguyệt nhìn chiếc trâm được đưa trở lại rồi ghé sát tai Tiền Mạch Hàn thì thầm: "Em thấy Thẩm Ngọc Trác."
Tiền Mạch Hàn vốn đang nắm tay nàng đột nhiên siết chặt hơn, mặt lộ rõ vẻ không vui, "Em nhìn hắn làm gì?"
Ninh Nguyệt: ...
"Ý của em là, Thịnh Kiều Kiều chắc chắn muốn lợi dụng hắn để làm gì đó, không phải trước đây nói hắn đã rời khỏi kinh thành rồi sao?"
Tiền Mạch Hàn cho nàng ánh mắt yên tâm: "Cứ yên tâm, chuyện này không cần em phải quan tâm, em chỉ cần biết hôm nay Thịnh Kiều Kiều sẽ tự rước họa vào thân là được."
Trên đài đã có vật phẩm đấu giá tiếp theo, là một quý cô mang ra một chiếc đồng hồ nữ phiên bản giới hạn.
Người chủ trì còn cố ý giải thích thêm một chút: "Chiếc đồng hồ này từ khi mua về, chủ nhân chưa từng đeo qua lần nào, cho nên, các quý cô cứ yên tâm mà cạnh tranh nhé."
Tiền Mạch Hàn nhẹ giọng hỏi Ninh Nguyệt: "Em thích không?"
Ninh Nguyệt lắc đầu, nói thật thì nàng chưa bao giờ hứng thú lắm với đồng hồ, có một cái để xem giờ là được rồi.
"Cái đồng hồ này giá gốc đã hơn tám triệu rồi, chắc chủ nhân của nó cũng muốn mua lại đấy."
Tiền Mạch Hàn nhìn sang phía người vừa đưa ra vật phẩm đấu giá: "Là vợ của Cầu Chấn."
Cầu Chấn, con riêng của Kỳ gia, một trong bốn đại gia tộc ở kinh thành. Năm năm trước đã thành công đuổi con trai của vợ cả để leo lên vị trí tổng giám đốc Cầu Thị.
Cầu Thiên Tuấn chính là con trai của Cầu Chấn.
Ninh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của hắn, người đàn ông mặc một bộ vest đặt may riêng, có góc cạnh khuôn mặt, nhưng không nhìn rõ được diện mạo. Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ rực, tóc xoăn xõa vai. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng nghĩ cũng là một đại mỹ nhân.
Ninh Nguyệt rất nhanh chóng thu lại tầm mắt, lắng nghe mọi người bên dưới cạnh tranh nhau.
Cuối cùng, chiếc đồng hồ đó được mua với giá 15 triệu, nhưng người mua dường như không phải Cầu Chấn, có ý tứ đấy.
Đấu giá kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc mới đến phần tiệc rượu.
"Áo hương tóc mai ảnh", tiệc rượu linh đình, các đại lão mỗi người một chỗ, người một câu, ta một câu, vài ba câu chuyện phiếm, một hạng mục hợp tác đã hoàn thành rồi.
Trước kia Tiền Mạch Hàn rất ít khi xuất hiện trong những buổi tiệc như thế này, thêm vào đó vẻ mặt hắn quá mức dọa người nên rất nhiều người đều tránh né.
Nhưng bây giờ không giống, ngoại hình sau khi chỉnh sửa trở nên rất đẹp trai là một phần, ngày hôm nay hắn đưa Ninh Nguyệt đến nên tâm tình cũng rất tốt, ai hắn cũng chịu nói chuyện đôi ba câu. Đương nhiên, chủ yếu là để giới thiệu Ninh Nguyệt với người khác. Thấy hắn dễ nói chuyện nên có rất nhiều người vây quanh.
Ninh Nguyệt nhìn thôi cũng đã thấy mệt giùm hắn, nhân lúc hắn bận giao tế, nàng đánh giá một vòng xung quanh, sau đó thấy người chị họ tốt bụng của mình.
Không còn cách nào, ánh mắt của người phụ nữ kia đặt lên người nàng mang đầy ác ý, khiến nàng có muốn lờ đi cũng không xong.
Dù đang nói chuyện với người khác, toàn bộ tâm trí của Tiền Mạch Hàn đều đặt lên người Ninh Nguyệt. Vì vậy, chỉ cần nàng có chút khác lạ, hắn đều phát hiện được.
Đợi người bên cạnh đi khỏi, Tiền Mạch Hàn ôm eo nhỏ của nàng, khẽ nói: "Đừng để ý đến cô ta, chỉ là lũ tôm tép nhãi nhép thôi, đi thôi, cũng đến lúc chúng ta phải ăn chút gì đó rồi."
Bữa tiệc là theo hình thức tự phục vụ, tất nhiên, những vị khách quý này không ai thực sự đến đây ăn uống cả. Vì thế, khu vực ăn uống chung không có nhiều người lắm.
Ninh Nguyệt cũng chẳng thèm quan tâm, cầm lấy đĩa rồi gắp những món mình thích ăn, còn chu đáo gắp cho Tiền Mạch Hàn một phần.
Cảm tạ mắt to đã tặng 1500 Qidian tệ!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận