Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 236: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 161 (length: 7976)

Đỗ Quốc Thịnh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Vậy, lấy trước năm trăm đi."
Ninh Nguyệt: ... Năm trăm đồng có thể làm gì? Đều không đủ dùng.
"Thế này đi, ngươi cứ giúp cha mẹ cùng Tam Tuyền làm thủ tục chuyển hộ khẩu trước đi, làm xong thì đưa người đến chỗ ta, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện."
Đỗ Quốc Thịnh "Dạ" một tiếng, "Vậy ta đây đi làm thủ tục hộ khẩu cho cha mẹ với Tam Tuyền, phải làm sao ta cũng không biết nữa, chắc là phải trì hoãn mấy ngày đó."
"Ta cũng không vội, ngươi cứ làm đi."
Đỗ Quốc Thịnh từ xã trở về kể lại chuyện này cho Trương Đại Mai nghe, vốn tưởng rằng bà thế nào cũng phải khuyên vài câu, ai ngờ vừa nghe xong, cả hai vợ chồng bà liền gật đầu, "Được, vậy chúng ta lên kinh xem giúp con dâu chăm sóc Tam Tuyền.
Cái kia, tối nay con mời đại đội trưởng tới nhà."
"Mời đại đội trưởng làm gì?"
Còn làm gì nữa, đương nhiên là chia nhà!
"Bảo con đi thì cứ đi, hỏi nhiều làm gì."
Đỗ Quốc Thịnh bị mẹ ruột trách một câu cũng không giận, cười hề hề rồi đi làm việc.
Đợi tối đến khi đại đội trưởng đến, Trương Đại Mai tập hợp cả nhà lại một chỗ, roẹt một cái phân nhà, "Ba gian nhà phía tây cho thằng Cả, ba gian nhà của chúng ta, cho thằng Hai, ba gian phía kia thì vẫn của thằng Ba.
Nhà của thằng Hai chưa có phòng gác, sau khi chia nhà thì tự nó xây, hợp tác xã sẽ cho một trăm đồng tiền vật liệu.
Đồ đạc trong các phòng thì về phòng đó, nông cụ chia đều, đồ bếp chia đều, các con không ai có ý kiến gì chứ?"
Ba người con trai đồng loạt lắc đầu, phân chia công bằng rõ ràng, bọn họ có ý kiến gì được chứ?
Thấy các con đều không nói gì, Trương Đại Mai quay người lấy từ trong tủ ra một cái hộp đựng tiền rồi mở ra, lấy ra một quyển sổ, "Nhà mình dành dụm được bao nhiêu tiền trong lòng các con ít nhiều gì cũng có chút tính toán, hàng năm trên đội phân chia chút đỉnh, hơn nữa còn chi tiêu các kiểu, cơ bản là không dư được bao nhiêu, số tiền trong hộp này cơ bản đều là con gái cho, mỗi lần về nhà thu nhập chi tiêu gì mẹ đều ghi lại hết, nếu không tin thì tự cầm sổ mà xem."
Quyển sổ được đưa cho các con trai, ý là để bọn họ xem thử, nhưng mà liếc một cái, ai cũng không lật ra.
"Còn xem cái gì nữa, mẹ nói thì bọn con đều tin, những năm này, Tiểu Muội giúp nhà mình không ít, bọn con hiểu rõ hết mà."
Trương Đại Mai lúc này mới hài lòng gật đầu, rồi cất sổ đi, "Đã các con đều biết thì không nói nhiều nữa.
Tiền chia làm bốn phần, hai vợ chồng ta một phần, ba anh em các con mỗi người một phần, nhưng trước tiên phải lấy ra tiền xây phòng cho thằng Hai."
Tiền cứ thế mà chia, mỗi nhà 258 đồng, không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.
Sau đó, đại đội trưởng ghé qua, viết cho một tờ giấy chia nhà.
Gia đình họ Đỗ cứ thế nhẹ nhàng chia nhà.
Chuyện chuyển hộ khẩu, trước sau mất hơn nửa tháng mới xong, cầm theo đủ các thủ tục, Đỗ Quốc Thịnh dẫn theo bố mẹ già và Tam Tuyền háo hức vào kinh.
Xe lửa vừa đến nơi, Ninh Nguyệt lập tức nhìn thấy bốn người nhà họ Đỗ, "Cha mẹ, đi một đường có mệt lắm không, con cầm đồ cho."
Trương Đại Mai mang theo gánh nặng liền né tránh, "Mệt gì chứ? Không mệt chút nào, mẹ con vẫn khỏe lắm đó! Đồ đạc cũng không nặng, tự mẹ con cầm được."
Tam Tuyền đã là một chàng thiếu niên cao lớn, thấy Ninh Nguyệt liền cười trước khi nói, "Cô nhỏ."
Ninh Nguyệt vỗ vai Tam Tuyền: "Đi, cùng cô về nhà."
Vừa nghe tới hai chữ về nhà, Trương Đại Mai liền khẩn trương, "Con ở kinh thành thật sự có nhà riêng hả?"
"Con lừa dối cha mẹ làm gì? Hai ngày nay con và chú của con mới thu xếp nhà xong, đảm bảo mọi người ở thoải mái. Chờ sau này có nhà thương mại, con sẽ mua cho cha mẹ một căn chung cư mà ở!"
"Mẹ ơi, nghe giọng con kìa, mua nhà cứ như mua rau cải trắng vậy, dù sao con dám mua thì ta dám ở, ta đây là theo con gái đi hưởng phúc, thế nào dễ chịu thì cứ thế mà làm!"
Người nhà họ Hứa biết thân gia lên kinh, hôm sau liền đặt một bàn tiệc ở nhà hàng quốc doanh để mọi người cùng ăn một bữa, hai bên gia đình gặp mặt, bầu không khí rất hòa hợp.
Ông cụ cảm thấy người nhà họ Đỗ chất phác và ngay thẳng, đúng chất dân quê, dù không có học vấn gì nhưng đầu óc lại sáng suốt.
Không cần phải nói, hai nhà kết giao đã nhiều năm như vậy, nhà họ Đỗ chưa từng đề cập đến yêu cầu gì với nhà họ Hứa, lại càng không giống nhà khác hễ thân thích là huyên náo qua lại gì đó.
Mấu chốt nhất là cháu dâu quá cho gia đình họ mặt mũi, bốn năm trước thi thẳng vào Bắc Đại, hồi đó trong khu tập thể xôn xao một thời, ban đầu mấy người nói cháu trai ông tìm vợ không ra gì cũng đều ngậm miệng.
Mà lại cô cháu dâu này rất đảm đang biết điều, mỗi cuối tuần về nhà hai tay không khi nào rảnh cả, còn tự tay vào bếp nấu nướng cho đám người già bọn họ, dù tay nghề của bà Lâm cũng không tệ, nhưng họ vẫn thấy đồ ăn của cô cháu dâu này nấu hợp khẩu vị hơn.
Nói duy nhất không đủ cũng chỉ là hai vợ chồng kết hôn nhiều năm vẫn chưa có con cái.
Cũng may, Sở Dĩnh dù không hay nói, không quá thân thiết với người trong nhà, nhưng nàng gả cho Ngạn Kiệt mười năm liền sinh bốn đứa con, dù sao thì nhà họ Hứa cũng không thiếu cháu, nên đám người già như họ cũng chưa từng thúc ép vợ chồng trẻ.
...
Đỗ Quốc Thịnh lúc trước nói muốn mượn Ninh Nguyệt năm trăm đồng để mang xuống Nam Phương làm ăn, Ninh Nguyệt liền đưa thẳng cho hắn hai nghìn đồng, Đỗ Quốc Thịnh so với hai người anh trai đầu óc lanh lợi hơn chút, hắn dùng nửa tháng mang một đợt quần áo từ Nam Phương về, chưa tới hai ngày đã bán sạch ở huyện thành quê, một chuyến kiếm gần hai ngàn.
Kiếm được tiền rồi gan cũng lớn, lần thứ hai hắn dứt khoát lại mượn Ninh Nguyệt năm ngàn đồng, đồng thời hứa với Ninh Nguyệt: "Việc làm ăn xem như là của hai anh em mình, cô bỏ vốn tôi bỏ công, chúng ta kiếm được bao nhiêu chia đôi."
Ninh Nguyệt không nhận cũng không được.
...
Hứa Ngạn Thăng và Bạch Xuyên mấy người góp vốn xuống Bằng Thành, sau cả một năm trời mới trở về, Ninh Nguyệt vừa tan học liền nhìn thấy người đàn ông gầy đi trông thấy.
"Về khi nào? Về mà không nói với em tiếng nào, em còn đi đón anh."
Hứa Ngạn Thăng nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngày càng rạng rỡ, trong mắt ngập tràn nhớ nhung cùng khao khát, anh nhanh chân tiến tới, nắm chặt tay Ninh Nguyệt, "Không muốn em vất vả, về nhà trước đi, có chuyện muốn nói với em."
Ninh Nguyệt ở lại trường dạy học, nhà trường cho cô một phòng ký túc xá độc thân, nhưng mà diện tích không lớn, ở một mình, không nấu nướng gì, cũng coi như ở được.
Nhưng rõ ràng, cái mà Hứa Ngạn Thăng gọi là về nhà, không phải là về ký túc xá của cô ở trường.
Anh kéo tay Ninh Nguyệt đi thẳng đến chỗ đậu xe, nơi đó đang đậu một chiếc xe jeep màu xanh lá không rõ nguồn gốc, anh mở cửa xe ghế phụ, dìu Ninh Nguyệt vào xe, cửa xe nhanh chóng đóng sập lại.
Sau đó, người đàn ông lên ghế lái, xe rời khỏi trường.
Trên xe, cả hai người đều không nói gì, Ninh Nguyệt nghiêng đầu đánh giá người đàn ông của mình, đã ngoài ba mươi, năm tháng hằn lên trên mặt anh chút ít dấu vết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của anh, ngược lại làm anh tăng thêm một phần khí chất đặc biệt, khiến anh càng trở nên chín chắn quyến rũ hơn.
Người đàn ông cảm nhận được sự chú ý của người phụ nữ bên cạnh đặt hết lên người mình, khóe miệng không kìm được mà hơi cong lên, "Nhìn gì đó?"
"Nhìn anh, vì sao càng già càng đẹp trai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận