Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 144: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 69 (length: 8252)

"Ta thật sự rất lo lắng, dựa theo lý thường thì bác cả nhà ngươi cũng không có tài cán gì để xin việc làm cho người nhà, vậy ngươi nói công việc của Đào Hoa rốt cuộc làm thế nào mà có? Chuyện này có phải có gì mờ ám không?
Nếu như chuyện này bị ai phát hiện, rồi báo cáo lại thì sẽ có chuyện hay để xem đấy."
Ninh Nguyệt: . . .
"Lời này là ngươi nghe ai nói vậy?"
Thu Linh lập tức "hại" một tiếng: "Nghe Đỗ Xảo Ngọc nói."
Trong đội sản xuất Hồng Quả, nhà họ Đỗ được xem là giàu thứ nhì, chiếm gần một nửa của thôn, nhà giàu nhất là Hồng gia, nhà của đội trưởng Hồng đó.
Con trai đội trưởng là Cường Tử mới đính hôn với Xảo Ngọc chưa được một tháng, hơn nữa còn đang làm việc trong đội, thường hay nghe được chuyện bát quái. Cường Tử có ý với Đào Hoa, nhà hắn từng nhờ người mai mối đến cầu hôn, nhưng tiếc là bị Đào Hoa cự tuyệt.
"Nàng nói với ngươi lúc nào?"
"Là hôm trước, nhà ta hết bột ngô, nên phải đi nhà kho của đội để xay bắp, vừa hay nhìn thấy nàng nên hai người nói chuyện phiếm vài câu."
Ninh Nguyệt đã hiểu rõ, chuyện này dễ lý giải rồi, đều ở chung một thôn nên Đỗ Xảo Ngọc chắc chắn biết chuyện Cường Tử thích Đào Hoa. Nàng không ưa Đỗ Đào Hoa nên không muốn thấy cô ta tốt hơn, cho nên đem mấy lời này nói với Thu Linh, vì nhà hai người ở gần nhau nên nàng vẫn hay sang nhà chơi.
Thu Linh trước đây có quan hệ không tệ với nguyên chủ, nên biết chuyện gì sẽ kể cho nàng. Mà nhà bọn họ lại có thù oán với nhà bác cả, không chừng thêm mấy lời xúi giục, cô ta sẽ đem Đỗ Đào Hoa ra tố cáo đó nha!
Như vậy, Đỗ Xảo Ngọc sẽ có thể ngồi hưởng lợi từ kết quả của người khác.
Lần trước ăn cơm ở nhà đội trưởng, còn nghe nói Cường Tử tính tình ngay thẳng, tương lai phải tìm cho hắn một cô vợ có đầu óc, ừm, đội trưởng quả nhiên là người tài giỏi trong đội, chuyện chọn con dâu này cũng rất chuẩn xác.
"Có những lời, tốt nhất vẫn là không nên nói bừa." Ninh Nguyệt nhắc nhở một câu, dù nhân phẩm của Đỗ Đào Hoa như thế nào, sau lưng nói người khác, tóm lại là không tốt.
Hơn nữa, việc Đỗ Đào Hoa vào thành làm việc, rồi chuyện trong thôn người ta bàn tán cũng chẳng thể ngăn cản được, thật sự là không cần thiết!
Thật tình nếu không phải Đỗ Đào Hoa ác ý với nàng thì nàng thật sự sẽ không phản ứng đến Đỗ Đào Hoa.
Nhiệm vụ của nàng là người nhà của nguyên chủ, cùng Đỗ Đào Hoa không hề liên quan.
"Sao ta lại nói bừa được chứ, mẹ cô ta còn nói cô ta bây giờ làm thư ký gì đó, ái chà chà, những cái đó thô tục ta cũng không muốn nói cho ngươi biết. . ."
Ninh Nguyệt: . . . Thư ký ở đời sau quả thật làm người ta liên tưởng đến những nơi không được tốt, nhưng mà hiện giờ, thư ký lại là một nghề rất được trọng dụng.
Hơn nữa, Đỗ Đào Hoa là người trùng sinh, lẽ nào lại vì một phần công việc mà làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy sao?
Thu Linh nói không muốn nói, nhưng vẫn tiếp tục: "Ta chưa từng làm thư ký bao giờ, nhưng nghĩ cũng biết, thư ký ít nhất cũng phải có chút văn hóa đúng không?
Cô ta chỉ là một đứa tốt nghiệp cấp hai, mấy anh lính trong kia tìm vài người tốt nghiệp đại học còn có người có năng lực, không có thì vẫn có người được giới thiệu, sao đến phiên Đỗ Đào Hoa?
Còn nữa, mẹ cô ta còn nói con gái mình chỉ trong ba tháng đã chuyển chính, ngươi xem, ngươi xem đấy, bác cả nhà ngươi có bao nhiêu cân lượng người khác không biết chứ ngươi không biết sao?
Khỏi cần phải nói, nhà bọn họ tiền mừng còn không kiếm đủ, huống chi là có khả năng giúp Đỗ Đào Hoa chuyển chính thức, kia. . ."
Nàng vỗ tay một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Ninh Nguyệt thầm nghĩ, quả thật không thể coi thường ai cả, ai nấy cũng đều khôn ngoan cả, xem phân tích của Thu Linh kìa, đúng là có chút đạo lý.
Bất quá, mặc kệ Đỗ Đào Hoa vì cái gì mà có được công việc rồi lại chuyển chính thức, còn trở thành phó bí thư nhà máy đều không liên quan đến nàng, nhiệm vụ lớn nhất của nàng vẫn là phải làm cho cả nhà nguyên chủ được sống hạnh phúc mỹ mãn. Đỗ Đào Hoa chỉ cần không mưu hại nàng, nàng sẽ xem cô ta như không khí.
Nhưng mà, trên thực tế, Đỗ Đào Hoa sao lại để yên cho nàng?
Ăn cơm trưa xong, nàng cũng ra ngoài. Ngày tết vốn là thời điểm náo nhiệt, trên đường toàn là bọn trẻ con nô đùa ầm ĩ, dù thời tiết có lạnh đi chăng nữa cũng không thể ngăn được bước chân của lũ trẻ.
Nàng loanh quanh đi đến gần chỗ của thanh niên trí thức thì nghe thấy Bạch Nhã Phương gọi Hứa Ngạn Thăng, tối sẽ cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên.
Điều này làm Đỗ Đào Hoa vô cùng kinh ngạc, lần trước về cô ta chỉ ở nhà một ngày, thời gian quá ngắn nên cũng không cố tình tìm hiểu tin tức. Với lại cô ta cũng là một cô nương chưa gả, việc tìm hiểu một anh thanh niên trí thức cũng dễ làm người khác hiểu lầm.
Nhưng nàng nhìn xem Bạch Nhã Phương dùng sức thế kia, chẳng lẽ chuyện nhà họ Hứa vẫn chưa lan ra? Hay là Hứa Ngạn Thăng cố tình ém tin xuống?
Nếu đúng là như vậy thì tốt quá rồi!
Đợi đến khi nàng để cho Đỗ Ninh Nguyệt và Hứa Ngạn Thăng ở bên nhau, dù bị người khác phát hiện ra là do cô ta sắp đặt, thì chắc cũng không có ai nói cô ta không đúng.
Còn cái Bạch Nhã Phương này, có vẻ cũng có thể lợi dụng được một chút.
Nghĩ đến đây, cô ta cất bước tiến vào khu của thanh niên trí thức. Thu Linh sau khi nói chuyện ở nhà họ Đỗ đã về nhà. Ninh Nguyệt gọi mấy đứa cháu trai cháu gái vào phòng, sau đó lấy mấy đồng tiền ra, "Mỗi đứa năm hào, phải học cho giỏi đấy nhé. Cầm tiền đi ra ngoài chơi với đám bạn đi. Tối nhớ về sớm một chút, phụ giúp nhà làm sủi cảo."
Bọn trẻ được cho tiền thì rất phấn khích. Sau đó lại có chút ủ rũ, "Con không thích ăn sủi cảo vỏ đen, con muốn ăn sủi cảo nhân toàn bột mì trắng."
Người vừa nói là Tiểu Tam Tuyền, đứa vừa qua năm đã lên năm tuổi.
Đại Giang xoa đầu cậu em, những năm qua, nhà ăn tết vẫn toàn là ăn sủi cảo trộn hai loại bột mì. Nói là bột đen cũng không đúng lắm, chỉ là bột mì trắng trộn với một ít bột khoai lang, cảm giác không được ngon miệng, điều quan trọng nhất là bữa sủi cảo này vào đêm giao thừa lại không có nhân thịt, có chăng thì cũng chỉ thêm chút mỡ vụn thái nhỏ.
"Năm nay nhà mình chia lương thực được hai bao bột mì đó, tết này chắc chắn bà sẽ làm sủi cảo vỏ bột mì trắng cho chúng ta ăn.
Mà lại, có cả nhân thịt nữa đấy."
Năm nay chia lương thực, Trương Đại Mai lập tức bảo mấy người đàn ông trong nhà nhanh đi nhà xay bột trong thôn để xát hết số lương thực kia, mấy năm qua xay tiểu mạch, nhiều nhất thì cũng còn năm cân cám mì, mà lúc ăn lại còn phải trộn với bột khoai lang.
Lần này không như vậy, nhà bọn họ cũng được ăn bột mì thứ 8 năm, 100 cân bột mì xay ra tám mươi lăm cân bột trắng, hơn nữa lại còn không phải trộn với bột khoai lang.
Tam Tuyền lập tức reo hò một tiếng: "Vậy thì con về sớm giúp làm sủi cảo."
Đại Giang lại xoa đầu nhỏ của cậu em: "Thôi dẹp đi, với tay nghề làm sủi cảo của ngươi thì luộc kiểu gì cũng sẽ nát bét."
Nhưng lập tức anh lại vung tay lên gọi các em: "Đi thôi, anh dẫn tụi em đi mua pháo!"
Thế là cả đám trẻ con la hét nhau ầm ĩ chạy ra ngoài, đến cả út Ngũ Nha cũng bị Tam Nha ôm đi.
Những ngày này trong nhà không có lúc nào rảnh cả, nào là đồ xôi, hấp bánh bao, bánh nếp, hầm thịt lợn, gà rán cá rán, hôm qua còn làm một chảo đậu phụ to, đậu phụ mới ra lò trộn với tỏi giã với nước tương, thêm chút dầu mè, Ninh Nguyệt ăn liền hết cả một bát, hương vị phải gọi là thơm lừng.
Trời mới nhá nhem tối, ba chị dâu đã chuẩn bị xong nhân bánh, nào là thịt cải trắng, đậu hũ cải trắng, và thịt rau hẹ.
Rau hẹ là do Đông Tuyết cất trong hầm ngầm trước đó, ngoài rau hẹ ra còn có rau thơm, rau bina, rau cần, mấy loại này lượng cũng không nhiều, cà rốt củ cải khoai tây khoai sắn hành tây khoai lang những cái này cũng đều trữ ở dưới hầm cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận