Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 618: Thứ chín tinh cầu 7 (length: 8124)

Thẩm Hổ đã sớm được Ninh Nguyệt dặn dò, bán thế nào, bán ra sao, vì giá cả đã được định sẵn không hề thấp.
Cuối cùng, Tiêu quân trưởng gặp Ninh Nguyệt.
“Thu đoàn trưởng, Tiêu mỗ có chuyện muốn bàn với ngươi một chút.”
Ninh Nguyệt mỉm cười, “Tiêu quân trưởng muốn hỏi, đoàn của chúng ta chỉ có ngàn người, vì sao có thể thu hoạch được nhiều chiến lợi phẩm trên biển mà không hề tổn thất gì đúng không?”
Tiêu quân trưởng gật đầu.
“Không dám giấu tướng quân, là do chúng ta vừa có được một chiếc lưới không rõ cấp bậc, không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy, vừa ra biển liền có thu hoạch. Chỉ có điều, lưới hơi nhỏ, nên mỗi mẻ bắt được số lượng hơi ít thôi.”
Tiêu quân trưởng lập tức cười, “Thu đoàn trưởng sẽ không nói không với ta tin tức trọng yếu như vậy đâu nhỉ, vậy chúng ta cũng đừng đi vòng nữa, Thu đoàn trưởng cứ nói thẳng đi.”
Ninh Nguyệt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, toát ra một vẻ khí thế nắm chắc phần thắng, “Ta có thể cho Tiêu quân trưởng cầm lưới về nghiên cứu một ngày, sau một ngày chúng ta sẽ bàn lại.”
Tiêu quân trưởng ngạc nhiên, đem lưới đưa cho hắn nghiên cứu, nàng không sợ người trong quân học được cách làm, sau này sẽ không kiếm được lợi từ nó nữa sao?
“Ngươi tự tin như vậy ư?”
“Tự tin thì cũng không hẳn, ta chỉ là thích đánh cược thôi!”
Tiêu quân trưởng hiểu rõ ý nàng, nàng có ý đồ quá lớn a, thua cược, nàng chẳng qua mất một cái lưới dùng tốt, còn thắng, thắng thì chắc gì nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì!
Có điều, dù biết rõ ý đồ của đối phương, hắn có thể cự tuyệt sao?
Không thể!
Bởi vì sự hấp dẫn quá lớn!
Tiêu quân trưởng không hề dây dưa nhiều về giá cả, kiểm kê hàng xong xuôi liền thanh toán sổ sách cho Ninh Nguyệt, rồi mang theo cái lưới rời đi.
Thẩm Hổ bọn người hết sức khó hiểu, nhưng không ai thắc mắc quyết định của Ninh Nguyệt.
“Đoàn trưởng, vậy sáng mai chúng ta không còn lưới thì làm sao đánh bắt hải sản đây?”
Ninh Nguyệt: “Ai nói là không có?”
Lưới làm từ vật liệu cấp thấp nhất thì có gì mà tiếc, đợi lát nữa nàng mua nguyên liệu tốt hơn, luyện lại cả trăm tám mươi chiếc lưới mới, vừa có nhiều chức năng hơn lại vừa dùng tốt hơn cái trước.
Còn về phía đệ nhất quân, nàng đang đợi đối phương tự bước vào hố của mình thôi.
Giọng máy móc của 009 lại vang lên: 【 Phát nhiệm vụ có giới hạn thời gian: Trong vòng một canh giờ phải tiêu một trăm triệu tinh tệ. Hoàn thành nhiệm vụ thưởng một trăm triệu tinh tệ, thất bại nhiệm vụ sẽ bị gấp đôi. 】
Ninh Nguyệt đã từng nhận một nhiệm vụ tương tự rồi, vì không muốn thất bại lần nữa nên cũng không nghĩ nhiều, giờ nghe đến hình phạt nếu thất bại, nàng có chút không hiểu rõ.
【 Gấp đôi nhiệm vụ là gấp đôi như thế nào? 】
009: 【 Tức là trong vòng một canh giờ phải tiêu hai trăm triệu tinh tệ. 】
Ninh Nguyệt: Đột nhiên rất muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ thất bại.
009: 【 Túc chủ, tốt nhất đừng để nhiệm vụ thất bại, vì nếu thất bại thêm lần nữa thì thời gian sẽ bị rút ngắn xuống gấp đôi. 】
Tức là, phải tiêu hết một trăm triệu trong vòng nửa canh giờ, tiêu thì dễ, nhưng hệ thống lại tính giờ bắt đầu ngay khi vừa nhận nhiệm vụ. Một khi mua nhiều đồ thì sẽ tốn nhiều thời gian hơn, tốc độ giao hàng cũng sẽ giảm đi, nửa giờ thực sự chưa chắc kịp.
Ninh Nguyệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Chờ chuyển phát nhanh tinh tế giao hàng đến nơi, nàng lập tức lấy lò luyện khí ra, bắt đầu luyện lại lưới cá. Lần này, nàng cố ý thêm vào mấy loại vật liệu đặc biệt.
Người khác luyện dược là từng phần từng phần một, còn nàng đã quen rồi thì mười phần một mẻ, người khác luyện khí một lần làm được một món đã tốt lắm rồi, còn nàng thì trực tiếp ném mười phần vật liệu vào lò luyện, còn cho thêm chút đồ có lợi cho việc săn bắt dị thú, hơn bốn mươi phút sau, khí trong lò luyện đã thành công.
Tắt lửa, Ninh Nguyệt mở nắp lò, chỉ thấy dưới đáy lò là một đống lưới đen sì.
Ninh Nguyệt lấy lưới ra đếm thử, mười phần vật liệu, vậy mà luyện ra tận mười sáu cái lưới, chẳng lẽ lần này thuộc tính tăng lên là về số lượng ư?
Nàng lấy một chiếc lưới dùng linh lực kiểm tra thử, kết quả là mấy thứ nàng cố ý thêm vào có tác dụng rất tốt, chiếc lưới này có chức năng tăng cường khả năng dụ bắt, vì Ninh Nguyệt đã thêm vào một chút thuốc dụ dị thú tự tay điều chế ban ngày vào.
Lại lấy thêm một chiếc lưới khác cũng như thế, hơn nữa chúng còn có thêm một thuộc tính cơ bản, chính là ức chế dị năng.
Chiếc lưới trước kia khả năng ức chế dị năng chỉ đạt đến mức năm, nên chỉ bắt được dị thú cấp năm trở xuống, còn lưới lần này thì có hai chiếc đạt mức tám, một chiếc mức chín, những chiếc còn lại đều là mức sáu và bảy.
Nói cách khác, mấy con dị thú cấp sáu, cấp bảy, cấp tám trong biển, ngày mai sẽ phải xui xẻo thôi.
Vật liệu mua vẫn còn một ít, Ninh Nguyệt mở thêm hai lò, nhưng lần này nàng không luyện lưới cá mà luyện lồng bắt thú, ngày nào cũng ăn hải sản mãi thì cũng ngán.
Mải mê đến tận bốn giờ sáng, Ninh Nguyệt mới thu lò rồi lên giường nghỉ ngơi.

Tiêu quân trưởng rời khỏi doanh trại thứ chín đoàn lính đánh thuê, trở về căn cứ đóng quân ở Thanh Mang tinh cầu, ngay lập tức phái người thân tín lái phi thuyền ra bờ biển dùng lưới bắt cá.
Tiêu quân trưởng thậm chí tự mình theo lên thuyền, mắt thấy lưới vừa ném xuống biển liền có động tĩnh, tim hắn đập loạn cả lên.
Nửa giờ sau, nhìn các loại hải thú hình thù kỳ dị bị kéo lên từ lưới, mắt Tiêu quân trưởng trố cả ra.
“Nhanh nhanh nhanh, cho hết vào kho đông lạnh, tiếp tục thả lưới.”
Hắn thật không ngờ a, chỉ vì một tấm lưới này mà việc săn bắt lại trở nên dễ dàng như thế, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, kho đông lạnh đã đầy rồi!
Quan trọng nhất là, không có một binh lính nào của hắn bị thương vì đợt săn bắt lần này!
Mấy con dị thú kia chỉ cần chui vào cái lưới này là trở nên ngoan ngoãn như c·h·ế·t, đây rốt cuộc là thiên tài khí sư nào luyện ra cái lưới vậy?
Thuyền đánh bắt về đến cảng, vốn dĩ Tiêu quân trưởng định chờ đến sáng mai rồi mới nói chuyện, sau khi nói chuyện hơn một tiếng với khí sư trong quân xong, ông lập tức liên lạc với Ninh Nguyệt.
Mà lúc này Ninh Nguyệt đã ra biển theo đội săn bắt, lúc quang não vang lên, Ninh Nguyệt nhìn thấy người liên hệ, không nhịn được mà khẽ cười.
“Tiêu quân trưởng, xem ra cái lưới của ta làm ngài hài lòng lắm.”
Nhìn thấy gương mặt tươi cười ấm áp như gió xuân của Ninh Nguyệt, Tiêu quân trưởng cảm thấy mình vẫn quá sơ suất.
Hắn quá vội vàng, đến nỗi đã để mất quyền chủ động vào tay đối phương rồi.
“Thu đoàn trưởng, người chúng ta quang minh chính đại không nói vòng vo, cái lưới này đệ nhất quân chúng ta muốn, cô có điều kiện gì?”
Ninh Nguyệt thở dài, “Ta còn tưởng rằng khẩu vị của tướng quân phải lớn lắm mới đúng chứ, không ngờ ngài chỉ có nhiêu đó thôi à!”
Tiêu quân trưởng mặt đen lại, nhưng một giây sau ông lại vui mừng hẳn lên, “Ý cô là sao, chẳng lẽ trong tay cô vẫn còn lưới như vậy sao?”
Ninh Nguyệt lắc đầu: “Vậy thì không có.”
Tiêu quân trưởng gọi là một tiếng tiếc nuối, nhưng ngay lập tức đã trở lại bình thường.
Khí sư cấp tám trong quân của ông nói, cái lưới Thu Ninh Nguyệt đưa cho ông mượn tuy không có đẳng cấp nhưng lại sánh ngang với linh khí cấp năm, nói cách khác, mấy con hải thú dưới cấp năm thì cái lưới đều có thể dễ dàng bắt được.
Quan trọng nhất là, dù cho khí sư cấp tám đó đã xem đi xem lại hình dáng của lưới, ông cũng không tài nào chế tạo lại được.
Ông xem xét kỹ lưỡng cái lưới này mười mấy phút cũng đành phải đi đến kết luận, “Nếu như để ta luyện, nhiều nhất ta cũng chỉ luyện được một cái lưới săn cấp một, dùng để bắt mấy con hải thú cấp thấp nhất thôi. Chắc là khí sư kia dùng đỉnh lò tốt, cho nên mới có thêm những hiệu quả bất ngờ, cái lưới này rõ ràng phải là khí cấp một.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận