Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 361: Pháo hôi đỉnh lưu 65 (length: 8220)

Sau đó, chính là Trần Khải, lượng fan trên Weibo của hắn rốt cuộc đã tăng thêm được năm trăm nghìn người. Ninh Nguyệt liền dứt khoát ném cho hắn một bản phổ nhạc: “Khỏi phải hát mấy bài lẻ tẻ, tội nghiệp, trực tiếp ra album đi, đợt này ngươi cứ việc nhận quảng cáo, làm sao ồn ào làm sao hay, bọn người trên mạng mặc kệ nói gì, ngươi đều không cần để ý. Hiện tại bọn chúng càng mắng ác, sau này mặt của chúng càng đau.”
“Công ty đây là định giúp ta tẩy trắng sao?”
Ninh Nguyệt thản nhiên nói: “Không sai, một nghệ sĩ trong sạch và một nghệ sĩ có vết nhơ sẽ không thể đạt đến cùng một tầm cao. Cái mác bạo lực gia đình của ngươi nhất định phải gỡ bỏ. Cho nên, sau này sự thật về việc ngươi ly hôn với vợ cũ có lẽ sẽ phải được công bố!”
Trần Khải vội kêu lên: “Không được! An tổng, cô đừng làm loạn!”
Sắc mặt Ninh Nguyệt không hề thay đổi: “Ngươi muốn để vợ cũ hút máu ngươi cả đời sao? Hay là ngươi nghĩ cứ dung túng như vậy thì nàng sẽ thu liễm? Ngươi phải biết, chỉ cần trên người ngươi còn vết nhơ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Sự nghiệp không phất lên được thì ngươi và con của ngươi có thể sống yên ổn sao? Ta biết ngươi e ngại đó là mẹ của con trai ngươi nên muốn giữ chút mặt mũi cho nàng. Nhưng ngươi đã quên một chuyện, từ khi nàng làm ra những chuyện đó, nàng đã không xứng làm mẹ rồi!”
Nàng trước giờ chưa từng nghe chuyện làm mẹ và nhân tình mà còn dắt theo cả con. Mỗi lần đi gặp nhân tình, nàng đều lấy cớ dẫn con ra ngoài chơi, hai người bọn họ có khi nhốt con ở ngoài cửa phòng. Cho dù một đứa bé chỉ mới năm tuổi, một hai lần không hiểu nhưng sau vài lần sẽ hiểu hết. Nó hận người mẹ đó nên mới kể chuyện cho Trần Khải.
Sau đó hai người ầm ĩ chuyện ly hôn, vợ cũ của hắn vì lúc kết hôn có những đòi hỏi quá đáng, xét về lý là không được chia nhiều tài sản. Nàng ta lại sống chết không buông quyền nuôi con, dùng nó để uy hiếp Trần Khải. Trần Khải đúng là một người đàn ông thật, vì con, chuyện vợ cũ tung tin đồn nhảm hắn bạo hành gia đình hắn cũng không phản bác một lời. Tài sản, sự nghiệp, danh tiếng đều mất sạch trong một đêm!
“Có thể, có cô, tôi nhất định có thể nổi tiếng trở lại. Chỉ cần nổi tiếng, tôi có thể để con có cuộc sống tốt!”
“Ngươi chắc chắn khi ngươi nổi tiếng rồi, vợ cũ của ngươi sẽ không lại nhảy ra đòi nhiều tiền hơn?”
Nghĩ đến tính cách của vợ cũ, Trần Khải im lặng…
“Vậy đi, ngươi về suy nghĩ kỹ, nếu ngươi thực sự không muốn giải quyết vấn đề như vậy, chúng ta có thể chọn những cách khác. Có thể, ngươi cũng nên thử nói chuyện với con trai mình, có lẽ nó cũng không đồng ý với cách làm của ngươi đâu!”
Trần Khải: “Chuyện này sao có thể?”
“Chuyện này vì sao lại không thể? Nếu không thì tại sao trước đây nó không giúp mẹ mình che giấu mà lại chọn cách kể cho ngươi nghe?”
Nàng nghĩ trong lòng đứa bé hẳn là oán hận người mẹ đó. Trần Khải không sớm hất người phụ nữ kia đi cho xa, mà vẫn để cô ta "bắt chẹt" vì con, hẳn là đứa bé đó cũng không đồng tình với cách làm của cha mình.
Trần Khải: “Được, tôi về hỏi con trai, nếu như, nếu như nó không phản đối, vậy thì nghe theo An tổng.”
Ninh Nguyệt: “Ta không ép ngươi, chỉ là cảm thấy vết thương bị mưng mủ mà không gắp mủ ra thì vô dụng. Chi bằng khoét hẳn chỗ thịt thối đi, có đau cũng chỉ đau một lần.”

Sau khi Trần Khải đi, Ninh Nguyệt ném hắn sang một bên, bởi vì nàng thật sự rất bận. Việc quay «Binh vương chi vương» đã đến hồi kết, cảnh quay của nàng còn vài ngày nữa là xong hết. Sau đó liền phải tham gia tuần lễ thời trang xuân hạ ở Milan, Gaelle đại lão rất coi trọng nàng, nghe nói lần này ông ấy dự định để nàng làm người kết màn!
Còn có một đạo diễn thích quay phim cuồng nhiệt đang đòi nàng kịch bản cho phim mới. . .
Khiến Ninh Nguyệt khó xử, dứt khoát ném ra «Nắng Chiều Thiên Sứ»!
Ba nữ chính, mà ai cũng đều có nét đặc sắc riêng!
Đặc điểm lớn nhất của nghệ sĩ công ty Cù tỷ chính là chuyên ký người đẹp! Bất kể là Lưu Dĩnh hay Trương Tuệ Mẫn, người cùng ký hợp đồng với nàng, đều xinh đẹp, có nét riêng. Nam nghệ sĩ cũng vậy, ví dụ như Trương Kế Đông và Thiệu Đi, hai người này đều đã qua tuổi thành sao hạng A, nhưng bởi vì bọn họ có gương mặt mà Trương Nhượng từng nhìn qua một lần cũng không thể nào quên được, mới được Cù tỷ ký hợp đồng.
Nghệ sĩ có nét riêng trong công ty, ngược lại đều là do Ninh Nguyệt ký hợp đồng, ví dụ như Nakamura chân vòng kiềng và phiên dịch viên Quách Dưa sứt môi, khục, không phải do Ninh Nguyệt không có thẩm mỹ, mà là nàng cảm thấy cho dù tướng mạo thế nào, chỉ cần có diễn xuất có thể diễn tốt nhân vật, đó chính là một diễn viên giỏi!
Thôi được rồi, nói thật thì, nàng vẫn là muốn tiết kiệm tiền, diễn viên có đặc điểm riêng thì, khục, không có nhiều đòi hỏi như vậy, mà tiền thì không ít! Kiếm được càng nhiều cho họ, thì công ty kiếm càng nhiều.
Hơn nữa, một bộ phim cần nhiều người như vậy, nàng luôn tìm được nhân vật phù hợp cho bọn họ. Phiến tử nhà mình, chỉ lên sân khấu vài ba cảnh thôi mà, cần gì phải nhiều tiền làm gì, phải không? Khục, tiền của nhà tư bản đều được tiết kiệm như thế đó!
Vốn nàng định đưa kịch bản cho Thôi đạo, sau khi nàng bày tỏ ý định viết bộ kịch này để nâng Lưu Dĩnh và Trương Tuệ Mẫn, liền không còn chuyện gì của nàng nữa. Nhưng mà, không phải vậy!
Đoàn làm phim vừa mới chuẩn bị được mấy ngày, Thôi đạo liền hùng hùng hổ hổ xách ba lô du lịch chạy đến công ty: “An tổng, ba nữ chính, cô định diễn vai nào?”
Ninh Nguyệt: “Ta không đóng phim, Tô Mạt bao năm nay hình tượng đã cố định, vai nào cũng là kiểu cô chiêu nhà giàu, tiểu thư nhà có tiền không biết xài sao cho hết, kiểu bạn thân ngỗ nghịch, công chúa đanh đá gì đó. Lần này cho cô ấy đóng vai chị gái Irene xem có thay đổi được không.”
Kịch bản vừa viết ra, nàng liền đưa một phần cho Tô Mạt. Tô Mạt vui đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Thật ra, rất nhiều đạo diễn chọn diễn viên cũng không phải coi trọng diễn xuất nhất. Nếu thật sự chú trọng diễn xuất thì cần gì phải đến các trường lớp diễn xuất chuyên nghiệp tìm người mới? Bọn họ đa số đều xem khí chất của diễn viên có hợp với nhân vật mình muốn hay không. Nếu nhân vật với diễn viên phối hợp vừa phải, không cần kỹ năng diễn xuất tinh xảo cũng có thể diễn tốt, đó chính là cái gọi là diễn xuất bằng bản năng.
Ví dụ như Tô Mạt, người ta từ khi sinh ra đã được gia đình nuôi như công chúa, cho nên, cô ta nhận vai cũng phần lớn là kiểu nhân vật này. Nghiêm khắc mà nói, vai Trần Ngải Lâm này cũng không phù hợp với nàng, cho dù là đóng em gái thì vẫn còn dễ hơn một chút. Nhưng sau khi xem xong kịch bản, Tô Mạt nghe nói Ninh Nguyệt muốn để cô ta đóng vai chị gái thì vui mừng đưa cho Ninh Nguyệt cả đống quần áo, trang sức.
Nói thật, vừa ra tay toàn là đồ có giá mấy triệu, dùng chuyến xe đặc biệt đưa đến công ty, trận thế đó lớn đến mức mấy nhân viên công ty còn tưởng có đại gia nào đó muốn bao nuôi nàng.
Thôi đạo trong lòng dấy lên một tia tiếc nuối, thật ra anh ta vẫn rất mong An tổng đóng Trần Ngải Lâm. Bộ phim này nếu có cô tham gia thì doanh thu phòng vé chắc chắn có sự đảm bảo. Dù sao trong đó cảnh đánh nhau vẫn rất nhiều. Nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải là chuyện này: “An tổng, cô không biết đấy thôi, chúng tôi vừa đưa tin tuyển diễn viên cho đoàn làm phim mới liền có rất nhiều người liên hệ tôi, không phải là muốn nhét diễn viên của họ vào phim chúng ta. Tôi nói vai chính và vai phụ chủ chốt đều do nghệ sĩ của công ty mình đảm nhận rồi, thật sự không nhét thêm được người, nhưng bọn họ cứ như trúng tà vậy, chỉ có vài câu thoại cũng vẫn muốn vào. Có hai quản lý lén lút đưa tiền cho tôi, tôi không nhận cũng không được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận