Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 416: Tu chân cuộn vương 44 (length: 7928)

Ninh Nguyệt: "Đúng vậy, nàng chính là."
"Sao ngươi không nói sớm. . . nói."
Chữ cuối cùng vừa dứt, Đại sư huynh đã ở ngoài mấy chục trượng.
Ninh Nguyệt: . . . Ngược lại cũng không cần phải thế chứ.
Bất quá, Đại sư huynh thật là người giữ lời a!
Như vậy nàng an tâm!
Trong sơn động, mặt Tống Uyển Yên đã tức đến xanh mét, nàng ôm lấy cánh tay Trần Cẩn làm nũng: "Đại sư huynh, huynh mau giúp muội tìm quả trứng đen kia đi, chẳng phải huynh thấy có người cầm nó đi rồi sao?"
Trần Cẩn bó tay hồi lâu.
"Muội vừa nói có thể nghe thấy quả trứng gọi muội, bây giờ có thể cảm nhận được nó ở hướng nào không? Như vậy chúng ta tìm sẽ dễ hơn chút."
Tống Uyển Yên lập tức nghẹn lời, nhưng không bao lâu đã nghĩ ra lý do: "Kẻ cướp trứng đen chắc chắn đã dùng trận pháp ngăn cách rồi, muội giờ chẳng cảm nhận được gì cả."
Trần Cẩn có chút thất vọng, nhưng vẫn đi ra ngoài hang xem xét.
Ninh Nguyệt thấy hắn vừa dẫn theo hai đệ tử nội môn của Phiêu Miểu Phong đi ra liền vui vẻ: "Tới rồi, Tứ sư huynh chuẩn bị xong chưa?"
Phó Bạch Y đắc ý nói: "Ta cần chuẩn bị gì chứ? Yên tâm, thu thập hắn không chết đâu!"
Ninh Nguyệt nhìn chằm chằm mắt Lạc Vô Thành: "Còn Lạc sư đệ?"
"Ta? Ta không có vấn đề!" Lạc Vô Thành không khỏi xoa xoa cánh tay, ánh mắt của tiểu sư tỷ nhìn hắn sao mà đáng sợ vậy? Hắn sợ lắm đó nha!
Một đệ tử nội môn luyện khí tầng bảy, trực diện đối đầu hắn còn không sợ, huống hồ hiện giờ bọn họ vẫn đang ẩn thân, thu thập chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Thế là, ba người vừa ra khỏi hang không xa, Trần Cẩn đã khổ sở.
Phòng ngàn lớp, vạn lớp, vẫn không tránh được bị đánh lén.
Nhìn ba cái xác chết nằm trên mặt đất, Ninh Nguyệt cười hắc hắc, lấy thuốc đen tự mình lén luyện chế, nhét cho mỗi người một viên, rồi cởi hết nhẫn trữ vật của bọn họ.
Sau đó, ba người lại trốn đi.
Phó Bạch Y cố ý leo lên cùng cây đại thụ với Ninh Nguyệt: "Tiểu sư muội, vừa rồi muội cho ba người kia ăn thuốc gì vậy?"
Ninh Nguyệt đắc ý nói: "Tương Tư đan."
Phó Bạch Y: ". . . Cái gì cái gì cái gì? Tương Tư đan? Đó là đan dược gì?"
Ninh Nguyệt cười hắc hắc: "Phàm là người ăn loại đan dược này, sẽ bị khác phái hấp dẫn, nảy sinh yêu thương."
Tống Uyển Yên chẳng phải thích mọi lúc mọi nơi thể hiện sự yếu đuối, xinh đẹp, rồi dựa vào khóc lóc mà thông đồng với đám thiên chi kiêu tử để họ vây quanh mình sao?
Vậy thì nàng sẽ tác thành cho nàng ta luôn, lần này người Phiêu Miểu Phong Bích Vân Tông ra hơn hai mươi người, vậy thì nàng cho hai mươi mấy người này đều thích nàng, nếu vậy nàng chẳng thể cưới được ai, mà nàng đối với những người này tình ý thâm hậu, đám thiên chi kiêu tử nếu vẫn thích Tống Uyển Yên, vậy thì nàng xin chịu thua.
Chỉ có điều Tương Tư đan này trước kia chưa thử nghiệm dược hiệu, không biết sau khi Tống Uyển Yên ăn có tác dụng phụ gì không.
"Ta chưa từng nghe có loại đan dược này?"
Ninh Nguyệt: ". . . Chắc chắn là ngươi chưa nghe rồi, vì đây là ta phát minh độc nhất vô nhị, tự mình sáng chế ra đơn thuốc."
Phó Bạch Y: . . . Ta chỉ thắc mắc, rốt cuộc muội nghĩ thế nào mà làm ra cái Tương Tư đan này vậy?
Tên thuốc thì nghe hay đấy, mà sao càng nghĩ càng thấy âm hiểm, hai người không thích mà cùng ăn đan dược này liền muốn hút lấy nhau, còn muốn yêu thương nhau, nghĩ tới cảnh đó mà không nỡ nhìn.
Hắn định hỏi tiểu sư muội xin hai viên để nghịch chơi, thì người trong động lại đi ra.
Tốt lắm, lên kèo thôi!
Lần này tổng cộng có năm người, có một người ngã nên gây tiếng động lớn, khiến người trong hang đều nghe thấy, thế là toàn bộ chạy ra ngoài, Ninh Nguyệt dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, đánh bại hết, nhất là Vạn Minh Thành và Tống Uyển Yên, nàng không chút nương tay, tiện tay mỗi người một viên Tương Tư đan, sau khi cho Tống Uyển Yên ăn xong nàng vẫn thấy một viên chưa chắc đã an toàn, thế là lại cho ăn một viên, một viên, một viên. . . Tổng cộng nhét hai mươi mốt viên mới chịu dừng.
Đối đầu một một, sao cũng phải công bằng, người ta nhất lòng đối với nàng, còn nàng nhất lòng đối với hai mươi mốt người, chẳng may thuốc không đủ hiệu quả thì sao?
Sau đó cướp hết sạch đồ trên người bọn họ.
Lúc này im ắng đã lâu, 009 đột nhiên nhảy ra: 【 ký chủ, ta cho ngươi biết một tin tốt. 】 Ninh Nguyệt: 【 nói. 】 【 Ngay vừa rồi, vận may của Tống Uyển Yên lại giảm đi một chút, mà khí vận của ký chủ lại có chút tăng lên, đoán chừng ký chủ cho ả ăn thêm vài lần xẹp, đoạt đồ của ả thêm vài lần nữa, khí vận của ngươi sẽ cao hơn ả, đến lúc đó ngươi động thủ, thiên đạo sẽ không bài xích ngươi. 】 Đúng vậy, khí vận của Tống Uyển Yên "lại" giảm một chút, lần trước là khi Ninh Nguyệt có được Thủy Linh Châu, lúc đó 009 cũng từng báo cho biết khí vận nữ chính giảm đi một chút nhỏ.
Ninh Nguyệt thấy cao hứng a, chắc chắn là do nàng lại đoạt được tẩy linh thảo của Tống Uyển Yên nên khiến khí vận của ả tụt xuống, tiếp theo, nàng phải không ngừng cố gắng!
"Tứ sư huynh, gọi Đại sư huynh và bọn họ lại, chúng ta đi qua dược điền, hái sạch sẽ dược liệu ở đó."
Nàng tuyệt đối sẽ không để Tống Uyển Yên có một chút cơ hội nào, muốn tẩy sạch linh căn, cứ chờ đấy, đợi nàng lột bỏ dần từng chút từng chút hào quang nhân vật chính của Tống Uyển Yên, đợi nàng cho tên Tống Thiên Thần giả nhân giả nghĩa kia phải chết, sẽ giúp nguyên chủ rút bỏ linh căn thừa thãi!
Nguyên chủ đã chịu cay đắng, nàng nói gì cũng phải nếm bên trên một chút!
Phó Bạch Y lớn tiếng nói: "Được, ta đi báo cho Đại sư huynh."
Dược điền bên kia thực ra chỉ còn lại một phần năm mầm non, bảy người nhổ lên chẳng tốn mấy công, huống chi Ninh Nguyệt đã cướp không ít dược liệu, nên dù hủy đám mầm non này cũng không sao, vì vậy tốc độ bọn họ ra tay rất nhanh.
Linh lực vừa động, không mất nhiều thời gian đã thu gom xong hết.
Ninh Nguyệt lại vận dụng thổ chi lực đào sâu thêm một lượt, rồi ở trong không gian bắt ít hạt cỏ ném xuống đất, thi triển mộc hệ công pháp cho mảnh đất dược điền này mọc đầy cỏ dại, che hết dấu vết lúc trước.
Phương Tĩnh Chi hỏi: "Sư muội, muội nói xem bọn họ bị cướp một lần, sau khi tỉnh lại có khi nào trực tiếp rời khỏi ma quỷ rừng rậm không?"
Ninh Nguyệt: "Mặc kệ họ có đi hay không, chúng ta cứ đi theo phía sau xem có khi nào bọn họ lại gặp được kỳ ngộ gì không, nếu có thì cùng lắm chúng ta lại cướp thêm một lần nữa."
Phó Bạch Y: . . . Tiểu sư muội đây là cướp thành nghiện rồi.
Lạc Vô Thành nhắc nhở: "Mấy người đó sắp tỉnh rồi, chúng ta qua xem thử đi."
...
Tống Uyển Yên tỉnh dậy chỉ thấy người lạnh run, cổ đau buốt vô cùng, mở mắt ra thấy các sư huynh toàn nằm trên đất, nàng gắng gượng ngồi dậy, sau đó lay lay người Vạn Minh Thành ở gần nàng nhất: "Tứ sư huynh, sư huynh tỉnh lại đi."
Mơ màng giữa không trung, dường như nàng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, sau đó nàng phát hiện Tứ sư huynh so với trước kia có vẻ càng dễ nhìn hơn một chút.
"Tứ sư huynh..."
Vạn Minh Thành bị nàng lay một lúc lâu mới tỉnh, những người xung quanh cũng có động tĩnh, đồng thời bọn họ cũng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, mùi vị kia dường như phát ra từ trên người tiểu sư muội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận