Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 521: Đệ nhất mỹ nhân 33 (length: 7837)

Nàng túm lấy đồ trang điểm trên bàn rồi ném về phía Ninh Nguyệt, "Con tiện nhân nhà ngươi, dám hãm hại ta như vậy? ! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!"
Ninh Nguyệt khẽ nhúc nhích người đã tránh được đòn tấn công, nàng cố ý nói: "Ây da, tỷ tỷ sao thế? Chẳng phải những thứ này đều là thứ tỷ muốn sao?
Tỷ ghen tị với nhan sắc của ta, ta liền cho tỷ trở thành đệ nhất mỹ nhân giang hồ.
Tỷ thích Tiêu Dật Phong, ta liền đem Tiêu Dật Phong tặng tỷ.
Bây giờ tỷ còn thành đệ nhất nhân hoàng cung, Nam Cung Hạo bệnh đến không dậy nổi giường còn phải ngày ngày hầu hạ tỷ.
Còn nữa, Tiếu Diện thư sinh thành thái giám còn phải vào cung hầu hạ tỷ, còn có Tiêu Dật Phong, hắn tuy không thành thái giám nhưng cũng chẳng khác nào thái giám rồi, bọn họ thật tài giỏi, cùng mấy người đàn ông khác tranh giành tỷ, chẳng sợ mất mặt sao?"
Về vấn đề này, nàng thật sự rất tò mò!
Mặt Nhan Hinh Nguyệt đỏ bừng, không phải xấu hổ, mà là bị Ninh Nguyệt tức giận!
Nhưng rất nhanh, nàng liền phản ứng lại, "Chuyện của bọn họ sao ngươi biết?"
Hai kẻ đó không điên không dại, không thể nào nói toạc chuyện này ra cho bàn dân thiên hạ biết, Cơ Vô Trần và đám người của hắn thì lại biết, nhưng càng không thể nói ra ngoài.
Ninh Nguyệt cười như không cười nhìn nàng.
Nhan Hinh Nguyệt ngẫm lại từng lời Ninh Nguyệt đã nói khi nãy, chợt nàng ngẩng đầu lên, "Tiếu Diện thư sinh... thân thể là ngươi làm bị thương?
Độc khiến Tiêu Dật Phong bất lực cũng là ngươi hạ xuống?
Cơ Vô Trần nói hắn giấu một đống lớn vàng bạc bị vứt bỏ có phải cũng do ngươi gây ra?
Kẻ luôn lén lút nhìn ta rồi đưa đồ trang điểm cho ta là ngươi?"
Ninh Nguyệt: "... Ta luôn biết, tỷ tỷ rất thông minh."
Nếu không ở kiếp trước sao nàng lại sống hạnh phúc cả đời?
Không thừa nhận, nhưng thực ra cái gì cũng nói rồi, Nhan Hinh Nguyệt tức giận đến mặt mày méo mó, "Ngươi, tại sao ngươi lại làm như vậy, làm như vậy có lợi ích gì cho ngươi? Ngươi có hận ta cũng không cần làm hại bọn họ...
Chẳng lẽ ngươi cũng có thù với bọn họ?"
Ninh Nguyệt: ... Đấy, đây mới là một nữ chính đủ tiêu chuẩn cần có đầu óc.
"Có chút thù nhỏ, nhưng bọn họ đều là dính chút lộc của tỷ tỷ thôi, nếu không phải tỷ tỷ cho ta uống thuốc độc rồi muốn chơi chết ta, ta biết bọn họ là ai à?"
Sài Hinh Nguyệt nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo, trong này có liên quan gì đến nhau đâu?
"Ninh Nguyệt, trước đây là tỷ tỷ sai rồi, tỷ xin lỗi ngươi, ta biết trong lòng ngươi có tức, sau này tỷ sẽ bù đắp cho ngươi, ngươi có thể đưa ta rời khỏi nơi này được không?
Ta, ta trước kia là bị Nam Cung Hạo ép ở lại đây, ta cũng muốn về nhà, ta cũng muốn hiếu kính cha mẹ, nhưng ta không đi được..."
Ninh Nguyệt nói: "Nói xin lỗi cái gì chứ, chúng ta là tỷ muội ruột thịt mà, chỉ cần tỷ muốn cái gì ta đều đáp ứng tỷ."
Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi cửa cung, đi về phía Đông Thành Môn.
Trong xe ngựa, Sài Hinh Nguyệt nhìn mấy người đàn ông đang chen chúc vào nhau mà mặt mày ai nấy cũng đều bí xị.
"Ninh Nguyệt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Vì sao còn phải mang theo bọn họ?"
Ninh Nguyệt mỉm cười: "Tỷ tỷ tốt của ta, họ đều là người trong lòng của tỷ đó..."
Sài Hinh Nguyệt vội vàng phủ nhận, "Ta tuyệt đối không thích bọn họ!"
Ninh Nguyệt: "Tỷ tỷ cũng không sợ họ nghe được sẽ đau lòng! !"
Sài Hinh Nguyệt sao lại phải sợ chứ?
Trong đám người đàn ông này, Tiếu Diện thư sinh đã bắt nàng làm nàng mất trinh, các nàng chỉ ở bên nhau có ba ngày, Tiếu Diện thư sinh liền gặp chuyện rồi, cho nên nếu xét cho kỹ thì nàng hận Tiếu Diện thư sinh hơn.
Tiêu Dật Phong biết nàng mất trinh thì lên giường hành hạ nàng, nàng đối với hắn cũng đã tuyệt vọng rồi.
Sau đó là Cơ Vô Trần, tên đàn ông này đúng là đồ bỏ đi, ngược đãi, giam cầm, nhốt vào vòng, đều đã làm cả, nàng lại càng không thích nổi.
Còn có Nam Cung Hạo, bắt ép nàng ở lại trong cung, nói là thích nàng, kết quả nàng phải nơm nớp nhìn sắc mặt mấy cô nàng kia, điều khiến nàng tức giận nhất chính là, Nam Cung Hạo lại dám đồng ý để cho người đàn ông khác cùng nàng chung đụng, phàm là phụ nữ, ai mà chẳng biết xấu hổ, ai lại muốn chung chạ với mấy người đàn ông cùng một lúc chứ?
Chỉ có Dung Tước, tuy cũng đã từng giam cầm nàng, nhưng lúc đó anh ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, hai người xảy ra quan hệ cũng là do nàng tự nguyện, cho nên trong mấy người này, nếu nói có chút chút thích thì chính là Dung Tước.
Phàm là người có đầu óc một chút, ai lại đi yêu mấy người đã từng hành hạ mình chứ?
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa, ngươi định đưa ta đi đâu?"
Ninh Nguyệt, "Ta chẳng đã nói sao? Đưa tỷ tỷ về nhà chứ sao, con người ta chẳng có ưu điểm gì, chỉ là nói được làm được thôi, đã nói đưa tỷ tỷ về nhà lành lặn không hề hấn gì thì nhất định sẽ đưa tỷ tỷ về lành lặn không hề hấn gì, cha mẹ vẫn luôn chờ tỷ đó!"
Nhan Hinh Nguyệt nhìn mấy người đàn ông trong xe, lại nhìn Ninh Nguyệt vẻ mặt dửng dưng như không có chuyện gì, rõ ràng nàng biết chắc chắn em gái mình đang bày mưu tính kế gì đó, nhưng nàng lại không cách nào phản kháng được, vì trước kia trong cung, nàng đã từng được chứng kiến võ công của cô em gái này cao cường đến cỡ nào rồi!
...
Trên đường đi mất mấy ngày, ừm, do tải trọng quá lớn, Ninh Nguyệt là một người chủ tốt thương ngựa, nàng không nỡ cho ngựa đực của mình vất vả, nên đi khá chậm.
Sài Hinh Nguyệt dọc theo đường này cũng không ít lần chịu khổ, lạnh quá nàng chỉ có thể chui vào trong lòng mấy người đàn ông để sưởi ấm, cùng nhau giữ ấm.
Mà Ninh Nguyệt ra khỏi kinh thành thì lại mua một chiếc xe ngựa sang trọng khác, cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, thỉnh thoảng còn phải nhắc nhở Sài Hinh Nguyệt: "Tỷ tỷ tốt của ta ơi, dù giờ tỷ đã sa cơ lỡ vận thì cũng không nên vò đã mẻ lại sợ sứt chứ, tranh thủ trang điểm lại đi, tỷ xem ta mang ra cho tỷ từ trong cung một đống đồ trang điểm này này? Không dùng thì phí lắm."
Đúng là cả một đống, đủ cho nàng dùng tận ba năm, Sài Hinh Nguyệt tức muốn hộc máu!
Nhưng Ninh Nguyệt căn bản không thèm để ý đến việc nàng có tức giận hay không, ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, khi về đến Dương Thành thì nàng đã béo lên hẳn hai ba cân.
Hai chiếc xe ngựa tiến vào tiểu viện Sài gia thì Sài Hồng Lăng đang cùng vợ đi dạo trong sân tập luyện thân thể, thân thể bà rốt cuộc vẫn bị ảnh hưởng một chút, nhưng vấn đề không lớn.
Khi nhìn thấy con gái út bước xuống xe, đồng thời còn thực sự mang đại nữ nhi về, trên mặt bà đều là vẻ kinh hỉ.
"Là Hinh Nguyệt! Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt con thực sự tìm được tỷ tỷ con về rồi sao? ! Con bé ngoan, vào phòng nhanh, vào phòng nhanh."
Ninh Nguyệt xua tay, "Nương, người đừng kích động, tỷ con đợi không được lâu đâu, chút nữa là phải đi rồi, lần này con đưa các tỷ ấy về cũng chỉ muốn để cho người gặp mặt thôi, để cho người yên tâm." Nói xong liền liếc Sài Hinh Nguyệt một cái.
Sài Hinh Nguyệt đang định bước xuống xe: ... Bước chân này quả thực là bước không nổi nữa rồi.
Sài mẫu không hiểu ra sao, nhưng vẫn bị con gái út kéo vào trong nhà.
Sài Hồng Lăng cũng theo vào trong.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tỷ con dạo này đi đâu, sao về đến rồi mà con còn không cho chị ấy xuống xe?"
Ninh Nguyệt: "... Ai~ chuyện này thì... cha, chuyện trong triều đình cha nghe nói chưa?"
Cảm ơn bánh kẹo mùi vị mèo đã thưởng 588 tệ! ! !
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận