Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 748: Ta là hoàn khố 10 (length: 8097)

Vừa thấy Vinh Vũ Đồng đột nhiên đứng dậy, vội vàng giữ chặt nàng, "Vũ Đồng, ngươi đừng nói là định đi gặp cái tên đào hoa củ cải kia nhé?
Dù cho ngươi có thất tình, thì cũng không cần phải ăn lại cỏ đã nhai, trong cái kinh thành này tùy tiện túm một người đàn ông ra cũng hơn hẳn tên công tử bột kia!"
Trong phòng hát vẫn còn không ít người, trong đó hai người đang có ý với Vinh Vũ Đồng nghe vậy liền có chút khó coi.
Nhưng Vinh Vũ Đồng nào còn để ý đến ai khác?
Phạm Dung Khanh người đó tâm cơ quá sâu, làm việc lại cẩn thận, nàng cho Vương bí thư tra xét lâu như vậy, mãi đến hai ngày trước mới lấy được chứng cứ xác thực, Phạm Dung Khanh thật sự có một cô bạn gái quen nhau năm năm, trước khi hai người quen biết nàng đã duy trì mối quan hệ sống chung đó.
Hôm qua nàng nhận được tin tức hai người lại góp gạo thổi cơm, liền chạy đến bắt gian, kết quả đúng là tóm được hai người trong chăn.
Vinh Vũ Đồng ngay tại chỗ đã tát cho Phạm Dung Khanh hai cái, còn cào cả mặt ả kia, hai người coi như là chính thức chia tay.
Mễ Diễm sợ nàng buồn nên mới lôi kéo nàng ra ngoài muốn cho khuây khỏa một chút, không ngờ đâu lại gặp ngay Tề Ninh Nguyệt cái tên khốn nạn kia ở đây vung tiền như nước với đám ngu ngốc.
Vinh Vũ Đồng đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng bao, đi về phía chỗ của Ninh Nguyệt.
Phạm Dung Khanh là do nàng nhìn lầm, nhưng nàng có giấc mộng chỉ đường, biết rõ Tề Ninh Nguyệt sau này sẽ trở thành người giàu nhất cả nước, biết rõ hắn sẽ trở thành một kẻ cuồng vợ, nàng đương nhiên muốn nắm chặt người đàn ông này trong tay.
Nàng biết Tề Ninh Nguyệt chắc chắn sẽ tức giận, sẽ oán hận nàng, thậm chí không thèm cho nàng sắc mặt tốt, nhưng nàng cũng biết, Tề Ninh Nguyệt vẫn còn tình cảm với nàng, nàng sẽ dùng sự kiên nhẫn gấp vạn lần để bồi đắp lại.
Nhất là vào cái thời điểm hắn bị đuổi khỏi nhà đó, nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn, dùng chân tình cảm động hắn, tương lai bọn họ nhất định sẽ giống như trong mộng của nàng, sống một cuộc sống như truyện cổ tích.
Chỉ là, vừa mới tìm tới Tề Ninh Nguyệt, Vinh Vũ Đồng liền trợn tròn mắt.
Thấy Tề Ninh Nguyệt một tay ôm một em, tay kia lại ôm một em, há mồm đón lấy quả anh đào do một cô nàng ngực lớn đút cho, còn không quên hôn lên má một người đẹp khác.
Khục, hôn là không thật sự, bất quá chỉ do góc độ thôi, nhìn như hai người hôn nhau, nhưng kỳ thực đến đầu sợi tóc cũng không hề chạm.
Nhưng mà Vinh Vũ Đồng lại không chịu nổi a!
Rõ ràng người đàn ông này trước đây đối với nàng toàn tâm toàn ý, cho dù có mê gái thì bên cạnh cũng chưa từng cho bất kỳ cô gái nào tới gần.
Vậy mà bây giờ, vì sao hắn lại trở thành cái dạng này?
"Tề Ninh Nguyệt! Mau thả các cô ta ra cho ta!"
Đang chơi vui vẻ, bỗng dưng bị một tiếng quát, Ninh Nguyệt có chút khó hiểu!
"Cô là ai vậy?"
Vinh Vũ Đồng tức đến đỏ bừng mặt!
Lại gào lên: "Tề Ninh Nguyệt! Giờ ngươi còn giả vờ không biết ta sao?"
Cô ả dáng S bên trái Ninh Nguyệt bĩu môi cằn nhằn bên tai Ninh Nguyệt, "Tề thiếu, cô ta là ai vậy? Cô ta dựa vào đâu mà quản ngài?"
Ninh Nguyệt thuận miệng nói: "Chắc là con điên nào đó ở đâu ra thôi, thôi thôi thôi, mình chơi mình đi, kệ bà ta!"
"Đến lượt tôi đến lượt tôi, Tề thiếu chúng ta đã nói rồi đấy nhé, ván này nếu tôi thắng, anh sẽ mua cho tôi cái túi Lv mẫu mới nhất."
Ninh Nguyệt: "Yên tâm đi, thiếu gia này đã nói là làm, không phải chỉ là cái túi sao? Có gì to tát!"
Cô nàng bên phải cũng tham gia vào náo nhiệt, "Tề thiếu, ngài cũng không thể thiên vị chứ, Toa Toa có, em cũng muốn!"
Ninh Nguyệt véo mặt cô nàng, "Em cũng có em cũng có, nhưng em nói không thể thiên vị, cho nên em cũng phải thắng một ván thì anh mới mua túi cho em được."
"Được được, Tề thiếu tốt nhất, Toa Toa nhanh lên, em nóng lòng quá đi!"
Vinh Vũ Đồng thấy Tề Ninh Nguyệt ngay cả liếc mắt cũng không muốn liếc nàng một cái, còn muốn cùng đám hồ ly tinh đó liếc mắt đưa tình, lửa trong lòng cuối cùng không thể đè nén được nữa, xông lên trước liền trực tiếp đánh người!
Mọi người đều không lường được nàng lại ra tay như vậy, La Hạo Thiên đứng dậy muốn tiến lên, Ninh Nguyệt liếc mắt một cái, hắn liền dừng lại.
Sau đó, cô ả đang nằm trong lòng Ninh Nguyệt bị Vinh Vũ Đồng nắm tóc đánh túi bụi.
Ninh Nguyệt vội hô lên: "Vinh Vũ Đồng cô làm gì thế? Còn không mau thả người ta ra!"
Vinh Vũ Đồng thấy hắn lại bênh người khác, ra tay càng không khách khí, tóm được ai là đánh người đó, bảy cô nàng ở Nhã Tọa một người cũng không thoát được, cuối cùng thì mấy cô nàng đó đánh nhau thành một đoàn.
Ninh Nguyệt đứng bên cạnh gào lên: "Vinh Vũ Đồng nhà cô cho dù có tiền đi nữa thì cũng không thể đánh người như thế được, nhỡ đâu đánh hỏng người ta thì có bao nhiêu tiền cũng không đền nổi đâu!"
Quán bar nào mà chẳng toàn cáo già, mấy cô nàng đó bị nàng đánh vốn cũng chẳng thiệt thòi bao nhiêu, bị Ninh Nguyệt nhắc nhở một câu thì liền không thèm đánh trả nữa, cứ thế mà mặc cho Vinh Vũ Đồng đánh, chỉ là lấy tay che mặt cho kỹ thôi, vừa đánh lại vừa xin tha, khiến Vinh Vũ Đồng đánh cho đã tay.
Kết quả, nàng bên này vất vả lắm mới hết sức dừng tay thì cảnh sát đến.
Ninh Nguyệt đầu tiên là làm một công dân tốt nhiệt tình báo án, sau đó lại tích cực đi đồn cảnh sát làm nhân chứng.
"Các chú cảnh sát, cháu đảm bảo mỗi một lời cháu nói đều là thật.
Là Vinh tiểu thư động khẩu trước, cũng là cô ta ra tay trước, mấy cô gái này đều là bị ép đánh trả thôi.
Về sau, mấy cô đó biết được vị này là Vinh đại tiểu thư liền không dám đánh nữa, còn luôn miệng xin tha, nhưng Vinh đại tiểu thư vẫn không dừng tay, còn đánh mấy người ta đến bệnh viện, các chú nhất định phải xử lý nghiêm minh đấy ạ~"
Lời khai của hắn khiến luật sư của nhà họ Vinh tức đến chết ngất.
Chẳng phải chỉ là hủy hôn thôi sao, có cần phải làm như vậy không chứ?
Kệ xác hắn chứ, Ninh Nguyệt dù sao là rất vui vẻ.
Cũng vì vụ lùm xùm ở quán bar này, La Hạo Thiên sợ hắn lại làm loạn, liền gọi thẳng Chung Lượng mấy người tới đón, cho nên Ninh Nguyệt vừa lấy khẩu cung xong bước ra khỏi đồn đã thấy đoàn xe sang của mình dừng bên ngoài.
"Ha ha, đến hết rồi à, vậy thì tốt quá, đợi tôi đi thăm bệnh viện một chuyến, tôi sẽ đi tìm chỗ nào ăn mừng một bữa cho đã!"
La Hạo Thiên: . . . Hắn mãi mãi không hiểu được mạch não của ông chủ mình!
Đến bệnh viện, Ninh Nguyệt cố ý mua bảy giỏ hoa quả lớn, bảo Chung Lượng mấy người xách vào phòng bệnh của các cô nàng.
"Nhị thiếu, sao ngài lại đến đây?"
Ninh Nguyệt tỏ vẻ áy náy nói: "Chẳng phải mọi người đều chịu ấm ức hay sao? Tôi cố ý đến thăm mọi người một chút, mọi người yên tâm, chuyện ngày hôm nay coi như là mọi người bị tai bay vạ gió, chuyện của mọi người cũng chính là chuyện của tôi, tất cả chi phí đều do tôi lo.
Mặt khác, chuyện bồi thường tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, Trần đại luật sư nổi tiếng nhất kinh thành sẽ tự mình đứng ra cho mọi người, đảm bảo không để cho mọi người thiệt thòi, ông ấy cũng sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mọi người.
Nếu như nhà họ Vinh không chịu bồi thường thì ông ấy cũng sẽ giúp mọi người theo kiện đến cùng."
Toa Toa: . . . Tốt tốt tốt, chẳng phải các cô đến bệnh viện giả bệnh là muốn vơ vét thêm chút ít sao? A không, đây gọi là tranh thủ quyền lợi chính đáng!
Nếu như không lấy được tiền thì đi thưa kiện cũng đâu có sao!
"Tề thiếu..."
Ninh Nguyệt ngắt lời cô: "Toa Toa à, chúng ta ai với ai, cô đừng khách khí với tôi, chuyện này tôi lo được!
Mọi người yên tâm, có Trần đại luật sư ở đây rồi, tiền bồi thường chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng, mọi người cứ ngoan ngoãn ngồi chờ mà xem!"
Toa Toa liền không nói nữa.
Dù sao thì ai mà chẳng yêu tiền!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận