Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 892: Ngục khó thành tường 28 (length: 7652)

Ninh Nguyệt không nhịn được cười: "Cha, cha cũng phải cố gắng lên, tranh thủ lần sau nhất định thi đậu, chờ các cha có bằng, con lập tức cho mỗi người một chiếc xe xịn để lái."
Tạ cha có chút ngượng ngùng: "Thôi đi, chắc ta không học được đâu, còn có mẹ con mà, mẹ con lái được rồi."
Rõ ràng ở nhà hắn lái xe lôi rất tốt, nhưng cứ lên xe là lại cuống cuồng, thi tới thi lui ba lần, cả ba lần đều không đậu.
Tạ mẹ: "Ít nói thôi, con đừng có trông chờ vào mẹ, đợi có xe, mẹ sẽ cùng mấy bà bạn già đi chơi, không thèm chở theo cha đâu."
Sau khi nói chuyện phiếm một lát, Tạ mẹ hỏi đến chuyện chính: "Cái vụ họ Tiết hại con, đến cùng đã xử chưa?"
Ninh Nguyệt: "Vẫn chưa, con cũng đang theo dõi chuyện này đây, chủ yếu là có một chứng cứ mấu chốt vẫn chưa tìm được, mà lại cuối năm nhiều việc, nên chuyện này vẫn còn bị kéo dài."
Đã từng phán quyết sai một lần, nên từ cục cảnh sát đến pháp viện, không ai dám làm lơ bất cứ chứng cứ nào dù là không hoàn chỉnh, nên không thể đưa ra cáo trạng.
Vì vậy, nàng dự định nhân lúc nghỉ sẽ đi gặp Tiết cặn bã.
Sáng mùng một Tết, Ninh Nguyệt ăn xong điểm tâm liền đến trại tạm giam.
Khi nhìn thấy Tạ Ninh Nguyệt trong phòng tiếp tân, Tiết Vũ Văn cứ tưởng mình nhìn lầm.
"Sao lại là cô?"
Ninh Nguyệt cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ủa, nếu không thì anh nghĩ là ai? Cái cô hồng nhan tri kỷ của anh sao? Người ta đang ăn chơi phè phỡn ngoài kia, mùng một Tết mà đến thăm anh, không sợ xui xẻo hả?"
Tiết Vũ Văn bị Ninh Nguyệt nói móc cảm thấy khó chịu, nhưng hắn vẫn không muốn rời đi, bởi vì bị nhốt mấy tháng này, hắn đã nếm đủ sự ấm lạnh của cuộc đời, nếu có thể, hắn không muốn ở lại đây một phút giây nào.
"Có thể nói chuyện tử tế không? Không đá đểu vài câu thì cô không chịu được sao?"
Ninh Nguyệt tỏ vẻ ghét bỏ: "Phì phì phì, anh chết tôi còn mừng!"
Nói xong câu này, nàng hơi nghiêng người về phía trước: "À đúng rồi, luật sư nhà họ Triệu có tìm anh không ít lần nhỉ?"
Mắt Tiết Vũ Văn thoáng dao động, không trả lời.
"Tôi nói cho anh biết, anh tuyệt đối đừng có giả ngu, cái tội của anh cũng chỉ là vu khống, tôi đã nghiên cứu rồi, dù có phán cũng không lâu đâu, khai báo sớm, lại thêm lập công, chẳng bao lâu sẽ được ra.
Nhưng nếu anh muốn theo chỉ thị của nhà họ Triệu thì anh suy nghĩ lại xem, vụ của tôi đã khiến một thẩm phán phải nghỉ việc, ai còn dám không cẩn thận với vụ này nữa?
Một khi phát hiện anh làm giả thì anh nghĩ xem kết quả sẽ là gì?"
Tiết Vũ Văn sao có thể không biết đạo lý này?
Nhưng nhà họ Triệu vừa đấm vừa xoa, hắn sợ chứ!
"Thật ra, ngồi tù mấy năm, anh ra tù cũng mới ba mươi bảy ba mươi tám, đàn ông ba mươi vẫn còn sung sức, chỉ cần có tiền thì cuộc sống vẫn tốt đẹp như thường.
Nhưng tôi chỉ sợ là..."
Nói đến đây, Ninh Nguyệt cố ý dừng lại, là để khơi gợi sự tò mò của Tiết Vũ Văn.
Tiết Vũ Văn hiểu ý, cũng đành phải mắc mưu: "Sợ gì?"
"Anh cũng biết đó, tôi vừa bị chuyển đến trại giam khác, đã bị người ám sát hai lần, trước khi vượt ngục, còn bị sát thủ ám sát một lần nữa, nếu không phải tôi thực sự học được mấy chiêu mèo cào thì có lẽ đã chết sớm rồi.
Không biết anh có vận may như tôi không thôi!"
Mặt Tiết Vũ Văn lập tức tái mét. Đây chính là điều hắn sợ hãi nhất, nhỡ hắn nghe theo ý của nhà họ Triệu, vừa tuyên án xong là có người thuê hai tên tội phạm giết hắn, thì có tiền cũng không có mạng mà tiêu!
"Thật ra, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, chứng cứ quan trọng nhất của vụ án này chính là cái thiết bị ghi hành trình kia, anh thông minh như vậy thì chắc không thể nào hủy đồ đó đi, anh đưa cái này ra, Triệu Lâm Nhi sẽ phải vào tù, còn anh thì rất nhanh được ra.
Anh sợ người nhà họ Triệu trả thù anh thì cùng lắm là chuyển đến thành phố khác sống thôi.
Nhưng nếu cái này rơi vào tay nhà họ Triệu, Tiết Vũ Văn, thì anh chỉ có nước gà bay trứng vỡ."
Miệng Tiết Vũ Văn mấy lần khép mở, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Tôi không biết cô đang nói gì, cũng không thấy cái thiết bị ghi hành trình nào hết."
Ninh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn một cái, sau đó khẽ cười, nửa người trên tựa vào ghế: "Thật ra anh không nói thì tôi cũng đoán được sơ sơ.
Quan hệ của anh với người nhà, chỉ có thể xem là bình thường, anh sẽ không đưa đồ đó cho bọn họ, vì chân trước anh vừa đưa thì chân sau bọn họ có thể sẽ dùng cái đó đổi tiền với nhà họ Triệu ngay.
Anh đây cũng không có bạn bè gì, cho dù có thì anh cũng sẽ không đưa cho người khác, đạo lý cũng như vậy.
Vậy nên tôi đoán, anh chắc chắn đã giấu nó đi rồi."
Tiết Vũ Văn vừa nghe nàng mở miệng là cúi đầu, Ninh Nguyệt không thấy rõ mặt hắn, nhưng lại phát hiện ra lúc nãy hắn khẽ run rẩy một cái.
"Nếu như đặt trong két sắt thì nhà họ Triệu chắc đã tìm thấy lâu rồi, với khả năng của nhà họ Triệu thì việc điều tra rõ hành tung của anh trong vòng mấy tháng rất dễ dàng.
Vậy nên, nơi duy nhất mà anh có thể cất đồ là chỗ ở của anh.
Sau khi tôi vào, nghe nói anh sẽ làm thủ tục chuyển nhà, dọn vào nhà mới, hẳn là phòng nhà họ Triệu mua cho anh nhỉ?"
Tiết Vũ Văn từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía Ninh Nguyệt.
"Anh cũng sẽ không cất đồ ở đó, đúng không?"
Ninh Nguyệt cười tươi với hắn một tiếng: "Vậy nên tôi đoán, đồ vật vẫn còn ở căn phòng thuê trước kia của chúng ta, đúng không?"
Sắc mặt Tiết Vũ Văn lập tức biến sắc.
Nhưng Ninh Nguyệt lập tức tự phủ nhận: "Không đúng không đúng, anh thông minh như vậy sao có thể để nó trong phòng thuê chứ, phòng mà cho người khác thuê rồi, lỡ người ta lục ra, anh chẳng phải là công dã tràng sao?
Thôi được, không đoán ra được thì thôi, thật ra cho dù tôi biết đồ ở đâu cũng sẽ không đi tìm, tôi ước gì anh gánh tội thay người khác, ở trong tù thêm vài năm mới phải, anh có phải cảm thấy thời gian ở trại tạm giam không dễ chịu không?
Đây mới chỉ là đâu, đợi đến khi anh vào trong ngục rồi anh mới biết, ở tù nó đắng thế nào!"
Tiết Vũ Văn: ... Vậy rốt cuộc là cô ta có đoán được hay không?
Ninh Nguyệt đi rồi, dù sao mục đích cũng đạt được, nói chuyện thêm với loại người đó thì chẳng có gì đáng nói!
Ra khỏi trại tạm giam, Ninh Nguyệt đi thẳng đến căn phòng mà hai người từng thuê.
Trên đường đi, nàng đã cố tình hỏi thăm một chút, nhà kia quả thực đã cho thuê lại, mà khách thuê bây giờ đang ở nhà.
Ninh Nguyệt đi thẳng lên gõ cửa, người mở cửa là một gã đàn ông mặc đồ ngủ, cửa vừa mở bên trong đã truyền ra tiếng một phụ nữ: "Anh yêu, ai vậy?"
Gã đàn ông nghiêng đầu, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa: "Không biết." Quay đầu nhìn về phía Ninh Nguyệt: "Cô có việc gì?"
Ninh Nguyệt nhanh tay lấy ra một xấp tiền mặt từ không gian: "Tôi đến để đưa lộc cho hai vị!"
Gã đàn ông lẩm bẩm một câu: "Giờ bọn lừa đảo gan cũng lớn vậy sao?"
Ninh Nguyệt hết cách, đành phải lấy thẻ hành nghề của mình ra: "Tôi là cảnh sát, người thuê căn phòng này trước đây, nếu không tin thì anh có thể tùy ý xuống dưới hỏi, cũng có thể gọi điện thoại cho chủ nhà, tiền cũng là tiền thật, không tin thì anh có thể đi kiểm tra, tôi sẽ đợi ở đây."
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ bước ra xem, hai vợ chồng nhìn nhau, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận công tác của Ninh Nguyệt thì rốt cuộc họ cũng tin.
"Cô, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận