Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 168: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 93 (length: 7873)

Chờ bọn họ đi rồi, Đỗ Xảo Ngọc cũng lẳng lặng đi theo. Nhị Nha và Tam Nha muốn đến đỡ Ninh Nguyệt nhưng bị nàng cản lại. Nàng dùng sức vắt vắt bộ quần áo ướt sũng, sau đó nhanh chân đi về nhà. Cũng may lúc này thời tiết chưa quá nóng, quần áo mặc tương đối dày, dù dính sát vào người cũng không đến nỗi quá lộ liễu.
"Các ngươi về trước đi, giúp tiểu cô nấu nước nóng, ta phải tắm nước nóng."
Nhị Nha kéo Tam Nha nhanh chóng chạy về nhà, để lại một mình Tiểu Hà đi lên núi tìm lại đồ đạc tiểu cô mang theo, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi về nhà.
Không may là, lúc cả nhóm người xuống núi thì vừa vặn chạm mặt đám người trong đội đi làm về. Hồng Quế Hoa lớn giọng cất tiếng đầu tiên: "Ối, người được khiêng phía trước kia không phải Hứa thanh niên trí thức, Hứa lão sư sao? Sao cả người lại ướt sũng thế kia? A, Ninh Nguyệt cũng ướt này! Các ngươi đây là hẹn hò trong hẻm nhỏ chưa đủ nghiền, chạy ra sông ôm ấp nhau hả? Muốn ta nói đã đến nước này rồi thì mau chóng làm đám cưới đi, đừng có che che giấu giấu nữa, cứ ở bên ngoài thế này thì khó coi lắm!"
Người nhà họ Đỗ bị lời nói của nàng làm cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Ninh Nguyệt chẳng buồn tranh cãi với Hồng Quế Hoa, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của người trong thôn, chạy thẳng về nhà thay quần áo.
Trương Đại Mai biết hôm nay con gái muốn lên núi, nhưng thật sự không ngờ hai người lại gây ra động tĩnh lớn đến thế. Bà định kéo người lại hỏi chuyện, nhưng mấy đứa nhỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, bà bắt không kịp ai. Cơn tức dồn nén liền trút hết lên người Hồng Quế Hoa: "Hồng Quế Hoa, quản tốt cái miệng của ngươi! Lại để ta nghe thấy ngươi nói hươu nói vượn, ta không cần biết ngươi có phải Đại cô nương hay không, lão nương đánh không chết ngươi!"
Hồng Quế Hoa bị mắng đến tắt nụ cười trên mặt, người cũng có chút ngượng ngùng. Sức chiến đấu của Trương Đại Mai quả thật quá mạnh, nàng ta chửi không lại, vì thế nên có chút sợ hãi. Hơn nữa, nàng là một Đại cô nương chưa chồng, nếu vì chuyện lời ra tiếng vào mà đánh nhau với một lão thái thái, chuyện đó mà đồn ra ngoài thì nàng thật sự khỏi cần lấy chồng nữa.
Mẹ của Hồng Quế Hoa cũng đang ở trong đám đông, bà tức giận không nhẹ vì bộ dạng ngu xuẩn này của con gái nhà mình. Đứa con gái này chắc chắn là ôm nhầm rồi, đáng lẽ nó phải là con của bà Lý Toàn kia mới đúng. Nó và con vợ lẽ nhà Lý Toàn kia đều cùng một giuộc, định đắc tội hết sạch người trong thôn hay sao! Xem ra, bà phải đi tìm bà mối, có chỗ nào phù hợp thì gả quách con nha đầu chết tiệt này đi thật xa, tránh cho nó ở gần lại làm bà tức chết!
Hứa Ngạn Thăng được người ta đỡ về điểm thanh niên trí thức. Cao Chí Đông đã chạy về trước, lúc này cũng chẳng quan tâm đến mấy điều kiêng kỵ này kia nữa, đuổi hết mọi người ra ngoài, một mình mình lột sạch quần áo, lau người và thay y phục sạch sẽ cho Hứa Ngạn Thăng. Đường Thành Lâm mượn được máy kéo của đội, chở người "lọc cọc lọc cọc" đi bệnh viện huyện.
Ninh Nguyệt ở nhà ung dung ngâm mình tắm rửa, dùng nước linh tuyền rửa những chỗ trầy xước trên người, lại uống một bát lớn nước linh tuyền, cảm thấy mình chắc sẽ không bị cảm sốt, lúc này mới mở cửa ra.
Trương Đại Mai đang lo lắng chờ ở ngoài cửa. "Con cuối cùng cũng chịu ra rồi à, tắm rửa mà cũng không cho mẹ vào, con bày vẽ lắm chuyện thế làm gì? Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ninh Nguyệt nói: "Bị người ta mưu hại, từ sườn núi lăn xuống sông. Hứa Ngạn Thăng vì bảo vệ con mà đập đầu bị thương. Mẹ, con phải lên huyện thành xem người ta thế nào."
Trương Đại Mai chỉ cảm thấy đau đầu, hết lần này đến lần khác, sao con gái cứ dính líu với Hứa thanh niên trí thức thế nhỉ? "Là ai tính kế con, trong lòng con biết rõ không? Mẹ đi tìm kẻ đó tính sổ!"
Ninh Nguyệt nói: "Đỗ Xảo Ngọc đẩy con. Còn người tính kế con, ngoài Đỗ Đào Hoa ra thì còn có thể là ai! Nhưng mà mẹ à, bây giờ mẹ đừng làm gì bà ta vội. Bà ta đang mang thai trong bụng, nếu thật sự bị mẹ mắng cho tức quá, bà ta giả vờ sinh non thì chúng ta lại bị bà ta lừa gạt thêm nữa. Mẹ cứ xem con trừng trị bà ta thế nào!"
Đã lâu không xuất hiện, 009 đột nhiên lên tiếng: 【 Túc chủ định xử lý Đỗ Đào Hoa thế nào? Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, thời đại này giết người là phạm pháp. Mặc dù ngươi có cách giết người mà không bị phát hiện, nhưng nếu có thể không giết người thì vẫn nên cố gắng đừng động thủ. 】
Ninh Nguyệt: 【 Ngươi nghĩ đi đâu thế? Đỗ Đào Hoa cùng lắm chỉ là tung chút tin đồn, khiến Hứa Ngạn Thăng liều mạng vì ta thôi, không đến mức phải giết. 】
009 thở phào nhẹ nhõm: 【 Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không giết người thì mọi chuyện đều dễ nói. 】 Nó chỉ sợ gặp phải loại túc chủ hễ có chuyện là dùng bạo lực để giải quyết, cảm giác không thể nào nói lý lẽ được.
Ngươi nói xem, ngươi có thể xuyên qua thời không, sống lại hết đời này đến đời khác, trừ việc không có bản lĩnh dời non lấp biển, hô phong hoán vũ thì cũng chẳng khác Thần Tiên là bao. Gặp phải kẻ đáng ghét là động một tí lại muốn giết người ta, thế thì còn làm nhiệm vụ gì nữa? Xuyên không rồi trực tiếp giết sạch "Tạp Tạp" hết những kẻ không thân thiện với nguyên chủ là xong à? Sự thật đâu phải như vậy? Thời gian là trôi qua từng ngày từng ngày, chứ không phải giết người mà thành. Không có kẻ đáng ghét này thì rắc rối khác cũng sẽ đến, tóm lại thời gian sẽ chẳng bao giờ yên tĩnh!
Nhưng Ninh Nguyệt lại nghĩ thầm trong lòng: Thế giới này là xã hội pháp chế, giết người là phạm pháp, đương nhiên nàng sẽ không chơi chết Đỗ Đào Hoa. Nhưng nếu lần sau nàng xuyên không thành sát thủ thì sao? Xuyên qua thế giới tu tiên thì sao? Xuyên qua tận thế thì sao? Thân phận và hoàn cảnh khác nhau, quyết định đưa ra tự nhiên cũng sẽ khác. 009 chỉ là một hệ thống, đối với đề nghị của nó, nàng tự nhiên sẽ lắng nghe, nhưng nếu không đúng, nàng cũng sẽ không ép buộc bản thân mình.
Ninh Nguyệt nói với Trương Đại Mai một tiếng rồi vội vã ra khỏi cửa. Trong lòng nàng cũng đang thấp thỏm không yên, lỡ như Hứa Ngạn Thăng có chuyện gì bất trắc, nàng chính là nợ người ta một ân tình lớn. Nàng cũng thật sự không ngờ, lúc ngã xuống, Hứa Ngạn Thăng đã mấy lần che chắn nàng trong lòng, một tay còn cố ý che đầu cho nàng. Chỉ cần hắn nghĩ cho bản thân một chút thôi, cũng đâu đến nỗi bị đập thành ra thế này.
Bên trong bệnh viện huyện, Hứa Ngạn Thăng được đưa vào phòng cấp cứu. Vết thương của hắn ở trên trán, bác sĩ xử lý và khâu cho tám mũi. Cũng may là xương cốt không gãy, chỉ bị chấn động não nhẹ một chút, tĩnh dưỡng khoảng một tuần là gần như khỏi hẳn.
Ninh Nguyệt ra khỏi thôn mới lấy xe đạp đi vào thành phố. Lúc nàng đến bệnh viện, Hứa Ngạn Thăng vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, người vẫn chưa tỉnh lại. Cao Chí Đông thấy nàng tìm đến, đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng. "Đỗ lão sư cuối cùng cô cũng tới rồi. Mấy lão gia chúng tôi chẳng biết chăm sóc bệnh nhân thế nào, tôi đang rầu hết cả ruột đây, may mà cô đã đến."
Lúc này Đường Thành Lâm, Đại Giang, Cường tử đều đang đứng chờ bên ngoài phòng bệnh. Ninh Nguyệt tiện thể hỏi: "Bác sĩ nói thế nào? Vết thương có nặng không?"
"Phải nằm viện một tuần, vết thương đã khâu xong, tóc bị cạo trông như chó gặm, chấn động não nhẹ, trên người có chút máu bầm và trầy xước, đều đã xử lý rồi."
"Vậy ở đây cũng không cần nhiều người trông coi như vậy. Đường thanh niên trí thức và Cường tử về trước đi, giúp Cao thanh niên trí thức xin phép nghỉ. Bên Hứa lão sư không thể thiếu người được, hắn phải ở lại giúp chăm sóc."
Máy kéo cũng không thể cứ đậu mãi ở bệnh viện được, trên đội còn phải dùng hàng ngày mà.
Hai người Đường Thành Lâm rời đi, Ninh Nguyệt liền đi mua những đồ dùng cần thiết khi nằm viện. Mua xong trở về, nàng lại đi tìm bác sĩ điều trị chính của Hứa Ngạn Thăng, hỏi thăm tình hình bệnh nhân và những thứ cần kiêng kỵ trong ăn uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận