Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 880: Ngục khó thành tường 16 (length: 8185)

"Hà, đúng, ta hiện tại còn rất hy vọng ngươi có thể truyền tin tức ra ngoài để cho người ta tới đối phó ta, như vậy cảnh sát các chú liền lại có thể lập công!"
Vân Lệ lần này thật sự không còn gì để nói, nàng vừa oán hận nhìn Ninh Nguyệt, lập tức vô thức bật ra vài tiếng cười, chỉ là tiếng cười kia tràn đầy vẻ thê lương và trêu ngươi, cùng sự không cam lòng sâu sắc.
Ninh Nguyệt một lần nữa trở về nhà tù, trong lao những nữ tù phạm ánh mắt nhìn nàng như thể sùng bái, vượt ngục, sau đó trở về, nghe nói còn lập công!
Người tài ba như vậy, các nàng đời này cũng chỉ gặp qua Nguyệt tỷ như vậy thôi!
Cho nên, những người này liều mạng xum xoe trước mặt Ninh Nguyệt, nhưng kỳ thật họ cũng chẳng làm gì, nhiều nhất là giặt quần áo cho nàng.
Bởi vì Ninh Nguyệt đã không cần đi làm thuê nữa.
Cả ngày trong phòng giam cứ thong thả đi lại, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, cảnh sát Dương còn thường xuyên tìm nàng nói chuyện phiếm, biết Ninh Nguyệt thích uống trà, còn cố ý mang cho Ninh Nguyệt ba loại trà ngon.
Thậm chí, nàng còn hỏi Ninh Nguyệt có muốn hút thuốc lá không, nàng có thể giúp Ninh Nguyệt làm.
Ninh Nguyệt đương nhiên không chút do dự cự tuyệt, nàng không thật sự thích hút thuốc lá.
Các phạm nhân trong tù không ai là không ao ước ghen tị phát cuồng, cái này mẹ nó đâu phải ngồi tù, quả thực còn thư thái hơn ở nhà.
Cứ như vậy lại qua hơn nửa tháng, ngày này, người nhà họ Lộ đột nhiên mang một đống tài liệu đến cục cảnh sát báo án, công bố con gái nhà mình bị tai nạn xe cộ có ẩn tình khác.
Lãnh đạo cục cảnh sát xem xét, vụ này vừa khéo cùng vụ án mà mình đang điều tra là một, căn cứ chứng cứ cảnh sát đã có được, thêm vào tài liệu Lục gia đưa tới, cơ bản có thể xác định Tạ Ninh Nguyệt chính là bị oan uổng.
Sau khi nhận được tin tức, cảnh sát Dương ngay lập tức chạy đến nhà tù của Ninh Nguyệt, "Ninh Nguyệt Ninh Nguyệt, vụ án của ngươi có manh mối rồi, đoán chừng không bao lâu nữa ngươi sẽ được thả ra."
"Vậy cái tên vương bát đản họ Tiết kia thì sao?"
Nét tươi cười trên mặt cảnh sát Dương lập tức thu lại, "Bên cục cảnh sát đang thẩm vấn, nhưng muốn điều tra ra ai đã gây tai nạn thì có thể vẫn còn rắc rối không nhỏ."
Bởi vì Tiết Vũ Văn không chịu hợp tác, còn Triệu Lâm Nhi thì đã sớm nhận được tin nên xuất ngoại, cảnh sát muốn bắt cũng không được.
Ninh Nguyệt nghe vậy cũng không hề khó chịu, dù sao, đánh ngất nguyên chủ chắc chắn là Tiết Vũ Văn, hắn không thể trốn tội vu oan được.
Còn Triệu Lâm Nhi, kẻ hại c·h·ế·t đại tiểu thư Lục gia chắc chắn là ả, nếu ả về nước thì sẽ phải chấp nhận điều tra, hỏi tới hỏi lui, nói không chừng lại lỡ miệng, sau đó sẽ bị trừng phạt.
Không về nước? Không về nước thì còn Lục gia ở đây, nàng không có gì phải lo lắng.
Chưa đến hai ngày, cục cảnh sát bên kia truyền lời, Tiết Vũ Văn muốn gặp Ninh Nguyệt.
Cảnh sát Dương truyền lời nói: "Không muốn đi thì cứ từ chối, cái loại người không ra gì kia, gặp hắn làm gì?"
Cảnh sát Dương hiện tại đặc biệt khâm phục Ninh Nguyệt, một người bình thường mà có thể giúp cảnh sát phá được vụ buôn lậu thuốc phiện lớn chấn động ba tỉnh phía nam, ngay cả cô tốt nghiệp trường cảnh sát cũng không dám nghĩ đến!
Cho nên, cô không muốn thấy Ninh Nguyệt phải chịu bất cứ ấm ức nào.
Ninh Nguyệt lại đáp: "Cũng hơi nhàm chán, đi xem xem hắn muốn nói gì."
Tiết Vũ Văn có thể nói gì?
Người mấy tháng trước còn đắc ý, giờ mới bị bắt lên chưa được mấy ngày đã mang vẻ mặt uể oải.
"Ninh Nguyệt, không ngờ rằng chúng ta gặp lại sẽ trong bộ dạng này."
Ninh Nguyệt cười: "Chẳng phải nhờ phúc của anh sao?"
Tiết Vũ Văn lộ vẻ kỳ quái, "Em cũng không muốn biết vì sao anh lại làm như vậy sao?"
"Còn vì sao nữa chứ? Đơn giản là vì tiền, vì leo cao, vì cái lòng hư vinh của anh thôi!"
"Em không hận anh sao?"
Ninh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Có gì phải hận?
Anh cứ hỏi thử xem, ai bị vu oan phải ngồi tù, chưa được mấy ngày đã vượt ngục, vượt ngục không những vô tội mà còn lập đại công?
Sau khi ra ngoài còn được cục cảnh sát thưởng cờ với thêm tiền thưởng.
Mà chẳng bao lâu nữa ta sẽ được vô tội thả ra.
Thật lòng mà nói, chuyện này, ta có thể viết hồi ký luôn rồi, chắc chắn sẽ bán chạy!
Sau này ta muốn tìm việc cũng dễ dàng thôi, kỳ thật, nói đi nói lại, ta còn phải cảm ơn anh đấy."
Tiết Vũ Văn suýt bị nàng làm cho tức c·h·ế·t, nhưng ngẫm kỹ thì những điều nàng nói lại có vẻ rất đúng!
Ai không biết nhà tù loại nơi này người tốt muốn vào không được, người xấu muốn ra cũng không xong?
Đến chỗ Tạ Ninh Nguyệt thì nàng ta như là vào đó để trải nghiệm cuộc sống của phạm nhân, còn có tiền cầm nữa!
"Em, chẳng lẽ em không hề khó chịu sao? Chúng ta rõ ràng là đã sắp kết hôn!"
"Quan tâm anh thì ta mới khó chịu, ta không thèm để ý thì khó chịu cái gì chứ!
Ba chân cóc khó tìm, chứ hai chân đàn ông thì đầy rẫy trên đời.
Chờ lão nương ra ngoài, sẽ tìm lấy mười hay tám anh giai trẻ phục vụ cho lão nương.
Còn anh thì thôi rồi, mỗi lần có ba phút còn không được, làm hại lão nương vì sĩ diện cho anh còn phải giả vờ, anh có biết lão nương vất vả đến thế nào không?
Giờ thì hay rồi, lão nương có thể là chính mình."
Mấy cảnh sát có nhiệm vụ giám thị đều ngây người, đây có phải là chuyện mà họ có thể nghe không cần tiền không vậy?
Tiết Vũ Văn bị Ninh Nguyệt làm cho tức giận tái cả mặt, hắn có yếu như vậy sao? Tạ Ninh Nguyệt đang nói hươu nói vượn!
"Anh không tin, rõ ràng khi mới quen nhau, em cũng rất hưởng thụ mà."
Ninh Nguyệt bĩu môi khinh thường, Tiết Vũ Văn cứ hỏi đi hỏi lại xem cô có hận hay oán không, chẳng qua chỉ là muốn cô thể hiện ra vẫn còn chút tình cảm với hắn sao?
Hắn đang nằm mơ đẹp à?
Hôm nay cô không phải từ trong ra ngoài, từ tâm đến thân mà làm Tiết Vũ Văn bẽ mặt thì không được.
"Ai, cứ nói là ta diễn đấy, có giống không? Tiếc quá là không ai thưởng, đúng là uổng phí tài nghệ của ta.
Anh cũng là người cao to một mét tám, sao mà vô dụng thế hả?
Người ta Kiều Yêu, còn nhớ Kiều Yêu không, tìm người bạn trai lần nào cũng phải nửa tiếng, một đêm mấy hiệp là chuyện thường, như vậy mới là đàn ông.
Chuyện này ta ngại nói với anh, không thì anh có mà ngượng chín mặt à?
Còn nữa, anh có phải cảm thấy cặp với tiểu thư tập đoàn Kiếm Sinh thì đặc biệt ngon ăn?
Nhưng chắc anh không biết, tiểu Khai trong công ty em cũng theo đuổi em đó, mà ta là người có đạo đức, biết mình có bạn trai rồi thì không được làm mờ ám với người khác nên đã thẳng thừng cự tuyệt. Ngay cả khi ta bị bắt, hắn còn chạy tới thăm ta không biết bao nhiêu lần.
Còn anh thì sao, vị đại tiểu thư họ Triệu kia có đến thăm anh không?
À, không đâu, người ta đã chạy trốn ra nước ngoài rồi, tiếp theo luật sư của Triệu gia sẽ tới gặp anh, chắc chắn là muốn anh gánh tội thay cho Triệu đại tiểu thư, chờ anh thụ án xong thì con ả đã có khi cưới chồng, có khi ả còn phải nói một câu: Ta không thể chờ được! Vì anh, vì con của chúng ta ta mới phải lấy người khác!"
Tiết Vũ Văn đột nhiên đứng phắt dậy quát to: "Cô nói vớ vẩn gì vậy! Cảnh sát, tôi muốn về, cảnh sát mau dẫn tôi đi, tôi không muốn nghe cô ta nói nữa!"
Ninh Nguyệt tỏ vẻ như bị phản ứng của hắn dọa sợ: "Anh làm gì thế? Dù gì chúng ta cũng đã quen biết nhau một thời gian, không làm vợ chồng thì cũng là bạn bè, không phải bạn bè thì cũng có thể xem là bạn tù chứ?
Đến khi đó quản giáo đã bảo với tôi rồi, muốn nói chuyện bao lâu thì tùy, ai bảo tôi là công thần cơ chứ, mở cửa sau chút đỉnh thì có sao.
Cho nên, ta tán gẫu tiếp năm hào nữa đấy nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận