Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 887: Ngục khó thành tường 23 (length: 7769)

Cơm nước ở đơn vị rất phong phú, ít nhất cũng ngon hơn nhiều so với đồ ăn trong tù, mùi vị ngon, món ăn cũng đa dạng. Ninh Nguyệt cố tình chụp một tấm hình, gửi cho mẹ nàng, sau đó gọi video:
"Mẹ, ngươi nhìn khuê nữ của ngươi đáng thương biết bao, muốn ăn đồ ăn bánh trái ngươi làm mà cũng không được, đơn vị chúng ta toàn mấy món này thôi, ngươi mau cùng cha ta tới đây đi chứ."
Tạ mẹ vừa tức vừa buồn cười:
"Nghe này, nghe này! Ngươi nói xem đây có phải là tiếng người không? Cơm nước thế này mà ngươi còn không vừa lòng à? Coi chừng bị lãnh đạo nghe thấy rồi gây khó dễ cho ngươi đấy!"
"Dù ngon mấy cũng muốn ăn đồ mẹ ruột nấu, thật đấy, mẹ, hai người tới đây đi, nhà ta mua xong rồi, phòng cho ngươi với cha ta cũng chuẩn bị xong rồi. Đối diện chung cư là công viên, có đánh bài, đánh cờ, đá cầu, buổi tối còn có từng nhóm người nhảy quảng trường vũ. Ngươi thích nhảy điệu sôi động, hay điệu nhẹ nhàng, điệu nào cũng được, ngài còn có thể cùng cha học khiêu vũ giao tiếp nữa..."
Tạ mẹ: "Ngươi không phải đang đùa với ta đấy chứ! Phòng ngươi mua thật à?"
"Ta sao có thể lừa gạt ngài được? Ngài cứ nghe ta, hôm nay tranh thủ dọn dẹp một chút, cũng không cần mang nhiều đồ đâu, quần áo của các ngươi mang đến đây cũng không mặc được, đến đây mua đồ mới luôn. Mang những thứ đáng giá đi thôi, ngày mai ta giúp các ngươi đặt vé máy bay trước, ngươi bảo ca ta đưa ngươi đến sân bay."
Tạ mẹ trừng mắt: "Ngươi nói thật đấy à?"
Ninh Nguyệt cười hì hì: "Mẹ, mau tới đây đi, đi theo khuê nữ của ngươi hưởng phúc nào. Sau này ta không làm ruộng nữa, không để ngươi cùng cha ta chịu cực khổ nữa đâu. Chờ ngươi đến, ta mua tặng bộ trang sức vàng bốn món, rồi làm cho ngài cái thẻ, ngươi cứ tuần đi spa làm đẹp hai lần, đảm bảo chưa đến nửa năm là ngài trẻ ra mười tuổi. Mẹ ơi, ngài cùng cha ta cũng đến lúc hưởng phúc của khuê nữ rồi."
Tạ mẹ lập tức quay đầu ra ngoài gọi lớn: "Tạ Nhị Xuân, nhanh lên, vào đây dọn đồ cho ta, ngày mai ta đi đây!"
Video kết thúc, Ninh Nguyệt lên mạng đặt vé cho hai ông bà, vé máy bay lúc mười một giờ trưa mai, đủ thời gian cho cặp vợ chồng kia thu xếp.
Buổi chiều, công việc vẫn bận rộn như buổi sáng, Ninh Nguyệt phần lớn thời gian đều đi theo bên cạnh Trần đội. Trước đây chưa từng tiếp xúc với nghề này nên còn rất nhiều điều phải học.
Bận rộn cả ngày, năm giờ tan làm. Trong cục chắc chắn phải có người ở lại trực ban, nhưng Ninh Nguyệt là người mới nên không cần, vì vậy, đúng giờ là nàng về nhà.
Về đến nhà, đá văng giày, Ninh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, lại gọi cho Tạ mẹ: "Mẹ, dọn dẹp đến đâu rồi? Nói với anh của ta chưa?"
"Lúc trưa ta thấy ngươi đang ở đơn vị, nên nén lại không hỏi, bây giờ ngươi đang ở nhà à?"
Ninh Nguyệt cười: "Ta biết ngay mẹ ta là thông minh nhất mà. Ta đang ở nhà đây, ngài nói đi, trong nhà chỉ có mình ta thôi."
"Ngươi nói thật cho mẹ biết, tiền mua nhà từ đâu tới?"
Ninh Nguyệt ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cầm điện thoại di động nói rõ sự tình với mẹ nàng: "Mẹ, ngài còn nhớ lần trước ta vốn được nghỉ năm ngày, nhưng mới ngày thứ ba đã về không? Lúc đó là ta trúng xổ số, vội về để lĩnh thưởng đấy. Lĩnh thưởng xong ta liền mua nhà với xe. Ngài không tin thì cứ lên mạng tìm kiếm, giải thưởng tám mươi triệu, tìm là thấy ngay."
Tạ mẹ hét lên một tiếng, làm Ninh Nguyệt giật nảy mình: "Mẹ, đừng kích động, đừng kích động, tuổi của ngài không nên có cảm xúc lên xuống thất thường như vậy."
"Thật tám mươi triệu?"
"Thật ạ! Sau thuế nhận về tay cũng hơn 70 triệu, ta mua nhà với xe tốn không ít..."
Tạ mẹ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lập tức nói: "Không nhiều lời với ngươi nữa, sáng mai mười một giờ bay đúng không, ta và cha ngươi năm rưỡi sáng là đi từ nhà, khoảng tám chín giờ sẽ tới phi trường, đến Nguyên Dương ta lại gọi điện thoại cho ngươi."
Điện thoại lại bị cúp máy, Tạ mẹ chỉ đạo Tạ cha: "Ngươi gọi điện cho lão Tam, bảo là mai ta thuê xe của hắn đi sân bay kinh thành, tiền xe hết bao nhiêu cứ tính, bảo hắn năm giờ sáng mai đến đúng giờ, ăn sáng xong là chúng ta đi."
Tạ cha: "Đi thật đấy à?"
Tạ mẹ chống nạnh: "Ta đùa với ngươi chắc! Khuê nữ muốn đón ta đi hưởng phúc đấy, ngươi không muốn đi à? Vậy ngươi cứ ở lại nhà cũ mà sống với con trai con dâu của ngươi đi, ta là không chịu cái khổ đó nữa đâu! Làm ruộng cả đời, thức khuya dậy sớm, 'lão nương' đây là không muốn làm nữa rồi!"
Tạ cha vội vàng lấy điện thoại bàn phím to của mình ra bấm số gọi đi. Chuyện làm ruộng hay không ngược lại không quan trọng, mấu chốt là rời bà bạn già thì hắn sẽ không biết phải làm sao.
Tạ mẹ lại sang phòng con trai một chuyến: "À này, mai ta với cha ngươi muốn đến chỗ muội muội của ngươi xem sao, có thể sẽ ở đó một thời gian, nhà cửa trông cậy vào các ngươi cả đấy."
Kiều San San không có phản ứng gì nhiều, Tạ Kiến Quân thì tỏ vẻ khó tin: "Sao lại đột ngột như vậy? Em gái ta bên kia còn chưa ổn định mà, các ngươi qua đó có thích hợp không?" Kiếm chút tiền đó liệu có đủ cho họ thuê nhà, ăn uống, sinh hoạt không?
"Không sao đâu, nàng thuê được nhà tốt rồi, nói là ăn không quen cơm căn tin, bảo chúng ta qua đó nấu cơm cho nàng ăn. Nàng còn nói bên đó tùy tiện tìm một công việc là một tháng cũng được mấy nghìn tệ, còn nhàn hơn làm ruộng, lại sạch sẽ nữa. Hai chúng ta một tháng có thể kiếm được cả vạn tệ đấy, công việc tốt thế này ta cũng không muốn bỏ lỡ."
Kiều San San cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ thấy hợp thì cứ đi ạ, ở không quen thì lại về, dù sao cũng chỉ tốn một vé máy bay thôi. Cha mẹ đã vất vả cả đời rồi, đi ra ngoài xem một chút cũng là nên."
Nghe xem, lời này nghe mới dễ chịu làm sao, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đảm bảo lộ rõ bộ mặt thật! Nàng ta đây là sốt sắng muốn đuổi hai ông bà già này đi kiếm tiền cho nàng ta lắm rồi phải không?
Tạ mẹ lặng lẽ bĩu môi, nói xong những gì cần nói, nàng liền quay về phòng mình: "Đi, nhào bột đi, sáng mai chúng ta gói một nồi Bánh Bao lớn, hẹ ta cắt sẵn rồi."
"Được rồi, ta là giỏi nhất vụ nhào bột làm Bánh Bao."
...
Bên phía Vân Dương, sáng sớm Ninh Nguyệt đã dậy lấp đầy tủ lạnh và tủ đông trong nhà. Đồ tốt trong không gian có rất nhiều, cha mẹ tới, đương nhiên phải để bọn hắn ăn uống cho tốt.
Buổi sáng lười làm món phức tạp, nên chỉ nấu chút cháo, nướng hai cái bánh hành nhỏ, ăn kèm với một ít dưa muối, thế là giải quyết xong bữa sáng.
Lúc đến đơn vị, mấy người đồng nghiệp đều đang ăn sáng kiểu 'lang thôn hổ yết', trông vẫn còn ngái ngủ.
"Chào buổi sáng, sao giờ mới ăn?"
Trương Giai Hằng vừa ngẩng mắt lên liền thấy Ninh Nguyệt trong bộ đồng phục cảnh sát thẳng thớm: "Chà ~ bọn ta thế này đâu phải là ăn sớm, rõ ràng là còn chưa được ngủ đây! Tối hôm qua trực ca đêm, đen đủi thật, điện thoại báo án reo liên tục không ngừng. Mấu chốt là còn gặp phải vụ một đám người bắt gian tại trận rồi còn hiện trường trực tiếp nữa chứ, cái cảnh tượng đó á, cứ thế giày vò đến sáng người ta mới chịu đi."
Ninh Nguyệt thấy buồn cười, nàng xem như đã nhận ra, làm cảnh sát đúng là chuyện gì cũng có thể gặp phải.
Nàng đang định mở miệng thì nhiệm vụ đã tới, Trần đội vội vàng đi ra: "Tiểu Tạ, ngươi theo ta đi, xảy ra vụ tấn công ở đầu phố Minh Châu. Tài xế một chiếc xe con đang dừng đèn đỏ thì bị người lái xe máy đâm bị thương, chúng ta phải đi nhanh lên."
Ninh Nguyệt vội đuổi sát theo đội trưởng cùng chạy ra ngoài. Lần xuất cảnh này chỉ có hai người họ, vì bây giờ còn cách giờ làm việc mười phút, ba người Trương Giai Hằng tối qua trực đêm lát nữa là tan ca, những người khác thì còn chưa tới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận