Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 576: Nhân vật phản diện mẹ ruột 52 (length: 8017)

"Cha, dù thế nào đi nữa, Tiểu Tuyết đang mang thai con của con, ngài không thể để lão Tam thành con rơi được chứ?"
Ông cụ rất ngạc nhiên, chuyện tức giận đến phát hỏa như vậy, mà hắn lại không hề cảm thấy khó chịu, trong lòng thì nghĩ cháu dâu của mình đúng là biết chọn rượu ngon!
"Ngươi có phải cảm thấy ngươi đặc biệt giỏi, năm mươi mấy tuổi còn có thể sinh con?"
Tiền Hồng Bác đắc ý ngẩng cằm, "Gen ưu tú như ta mà chỉ sinh hai đứa con trai thì quá ít, hiện giờ Tiểu Tuyết có thai con của con, ít nhất phải cho nàng danh phận. Cha, lần này ngài không được ngăn con nữa, cho dù có ngăn cũng vô dụng, con nhất định phải kết hôn với nàng!"
"À, Mạch Hàn khôn khéo ngươi không thích, Húc Nghiêu hiếu thuận thật thà ngươi cũng không thích. Ngươi cứ đòi sinh thêm con, chẳng qua là muốn tranh giành quyền lực với Mạch Hàn thôi. Chưa nói đến chuyện cái thai trong bụng nàng là thế nào, cho dù ngươi có sinh mười, trăm hay ngàn đứa, thì tài sản trong nhà cũng không có nửa xu dính dáng đến bọn nó. Ngươi không phải muốn kết hôn sao? Hôm nay ngươi liền cút ra khỏi nhà này cho ta, từ nay về sau ngươi và Tiền gia không còn nửa xu quan hệ."
Nói xong, ông cụ lập tức phân phó Quản gia và Trương mụ, "Trương mụ, đi thu dọn quần áo của hắn rồi vứt ra ngoài, lão Lý, phong tỏa thẻ của hắn, để hắn ra ngoài lang thang, chết sống không liên quan đến ta!"
Mặt Tiền Hồng Bác dần tái đi, mặt người phụ nữ tên Tiểu Tuyết cũng khó coi không kém, nàng không ngờ rằng, giấc mộng hào môn của mình vừa mới bắt đầu đã tan vỡ.
"Cha, ngài nhất định phải đối xử với con tàn nhẫn như vậy sao?"
"Ta tàn nhẫn với ngươi? Ta nếu thật sự tàn nhẫn với ngươi thì ngay cái lúc ngươi dẫn Tiểu tam về nhà làm mẹ Mạch Hàn tức chết rồi, đáng lẽ ta phải tát chết ngươi! Ngươi sợ Tiền gia ta không suy bại hay sao mà cố tình tìm chuyện giày vò như vậy, lại còn giày vò suốt mấy chục năm, chính vì ta quá dung túng cho ngươi nên mới khiến ngươi ngày càng không biết phân tấc. Hiện tại ta đã hiểu rõ rồi, đến ngày chết ngươi cũng không biết mình đã sai ở đâu. Nếu đã vậy, thì ta coi như chưa từng sinh ra ngươi, ngươi cút đi!"
Dứt lời, ông cụ nháy mắt với Quản gia, không bao lâu sau đã có một đội bảo vệ tiến vào, rồi Tiền Hồng Bác và Tiểu Tình Nhi của hắn bị đuổi ra khỏi nhà cũ. Cùng với bọn họ bị tống ra còn có hơn mười rương hành lý của Tiền Hồng Bác!
Lão quản gia lắc đầu, tiên sinh thật là quá hoang đường, nếu để ông ta quản lý gia nghiệp thì Tiền gia sớm đã xong! Hắn làm con trai của ông cụ năm mươi mấy năm còn chưa hiểu, trong lòng ông cụ chỉ có con trai trưởng Mạch Hàn mới là người thừa kế Tiền gia, nếu Mạch Hàn không được thì ông cụ cũng chỉ bồi dưỡng tiếp Hữu Hữu thôi, con riêng thì căn bản đừng hòng, bao gồm cả Húc Nghiêu. Dù là thiếu phu nhân còn có khả năng quản lý Tiền gia hơn cả ông ta!
Thấy ông cụ tức giận không ít, Tiền Mạch Hàn tự tay pha một tách trà mang đến trước mặt ông cụ, ngửi mùi trà, lửa giận của ông cụ đã dịu đi một nửa, nhấp một ngụm trà, ông cụ híp mắt, "Trong lòng thoải mái hơn rồi."
Tiền Mạch Hàn thả lỏng lưng dựa vào ghế sô pha, "Cho nên, lão nhân gia ngài bắt bọn cháu về một chuyến, rốt cuộc là muốn làm gì?" Chỉ vì đuổi cái tên hỗn đản kia là cha hắn đi cho hai người xem thôi sao?
Ông cụ không đáp cháu trai, mà lại quay sang hỏi Quản gia, "Người của chúng ta có đi theo không?"
Lão quản gia: "Đi theo rồi ạ, đảm bảo lão nhân gia có thể quan sát hiện trường trực tiếp."
Ông cụ, "Nhanh, mở TV lên."
Tiền Mạch Hàn ho khan một tiếng.
Ông cụ lúc này mới nhớ tới cháu dâu vẫn còn ở đây, ông vội vàng giải thích một câu: "Nhàn rỗi quá nên gia gia tìm chút việc vui làm, chẳng phải biết hai đứa nhân khẩu không có việc gì sao? Nên gọi các ngươi đến hóng chuyện."
Ninh Nguyệt: ... Đúng là, đúng là nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được sự phát triển này!
Lão quản gia đã kết nối tín hiệu, trên TV xuất hiện bốn khung hình. Đây đúng là quay 360 độ không góc chết mà!
Trong hình, Tiền Hồng Bác và người phụ nữ kia đang ngồi ở ghế sau, tài xế thì mặt không cảm xúc lái xe. Ừ, tài xế vẫn là tài xế của Tiền gia, mà chiếc xe này rõ ràng là xe tải, Quản gia an bài cũng chu đáo đấy chứ, đoán chừng là sợ xe khác không thể chở hết chỗ hành lý kia một lần. Có một camera hình như được gắn ở phía trái của ghế dựa, chiếu thẳng vào mặt Tiền Hồng Bác một cách rõ ràng.
"Tiểu Tuyết, anh chỉ có thể đến ở chỗ em tạm thời, lão già điên rồi, nhưng mà em yên tâm, chờ ông ta nguôi giận, chắc chắn sẽ đón anh về, dù sao ông ta cũng chỉ có một mình anh là con trai."
Camera bên cạnh đã bắt được cái liếc mắt đầy mưu mô của Tiểu Tuyết, cha anh thì đúng là chỉ có mình anh là con trai, nhưng ông cụ còn hai cháu trai và một chắt trai nữa đấy, anh so với ba người kia chẳng khác nào cặn bã.
Ông cụ ra lệnh cho người hầu đứng bên cạnh, "Nhanh nhanh nhanh, cắt khung hình cho ta, đợi lát nữa tên cháu ngốc kia bị ném ra ngoài, gửi cho hắn xem để hắn dễ chịu chút!"
Ninh Nguyệt không nhịn được cười, ông cụ thật sự là quá độc miệng. Lại còn mắng con trai là "Tôn tặc" thì chắc chỉ có mình ông cụ là dám làm.
"Hồng ca, như thế này không ổn đâu, theo em thì anh cứ đưa em về rồi tranh thủ quay về làm lành với ông cụ thì hơn. Cha con không có thù oán qua đêm, cũng đừng vì em mà để cha con anh bất hòa."
Tiền Hồng Bác người này đôi khi rất ngu ngốc, có đôi khi lại không đến nỗi ngốc. Ví dụ như lúc này đây, "Ý cô là sao? Là không muốn ở cùng tôi? Ông đây tốn bao nhiêu tiền nuôi cô, giờ ở nhờ nhà cô chút không được à?"
Người phụ nữ kia lại bĩu môi, lần này không cần ông cụ lên tiếng, người hầu đã nhanh tay cắt khung hình. Mẹ kiếp, hắn đúng là đã tiêu không ít tiền cho cô ta, nhưng nhà là cô ta mua, hắn có tư cách gì mà ở?
"Này, em không có ý đó, tại nhà em nhỏ quá, mà em còn không biết nấu ăn, hiện giờ lại còn có một đứa trong bụng nữa, em chỉ sợ Hồng ca bị thiệt thòi thôi. Hay là chúng ta dứt khoát ở khách sạn cho tiện, còn đỡ phiền phức."
Tiền Hồng Bác hết sức nghi ngờ người phụ nữ này đang lừa gạt mình, nhưng thấy nàng đang mang thai con của hắn thì tạm thời không tính toán với nàng, thế là chiếc xe tải lớn nhanh chóng chạy đến khách sạn gần đó. Nhà cũ Tiền gia vốn ở trong nội thành, xung quanh có rất nhiều cửa hàng sang trọng, chọn một chỗ bất kỳ đều được.
Lúc Tiền Hồng Bác xuống xe đi vào lễ tân đặt phòng, hình ảnh hơi lắc, Ninh Nguyệt phát hiện camera này có lẽ ở trên người Tiền Hồng Bác, hoặc là một nơi nào đó mà ngay cả hắn cũng không biết. Rất nhanh, Tiền Hồng Bác đã đi ra khỏi khách sạn. Hắn không ngờ ông cụ lại ác như vậy, chân trước vừa rời khỏi nhà, chân sau đã bị đóng băng thẻ rồi. Hành động quá nhanh gọn! Không còn cách nào, hắn đành quay lại xe tải để xin thẻ của người phụ nữ kia, "Thẻ của anh bị đóng băng rồi, đưa thẻ của em ra ứng phó tạm đi."
Mặt Tiểu Tuyết cứng đờ, không dám nhìn thẳng.
"Hồng ca, hôm nay em đi gấp quá nên không mang theo thẻ."
Tài xế giơ tay, "Tiên sinh, tôi vừa mới thấy thẻ của cô ấy, ngay trong túi xách tay."
Khuôn mặt Tiền Hồng Bác lập tức sa sầm xuống, Tiểu Tuyết sợ tới mức tái mặt, "Hồng ca, không phải đâu, anh đừng nghe hắn nói bậy, anh không tin thì cứ lục túi em đi, em không có thẻ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận