Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 753: Ta là hoàn khố 15 (length: 7775)

Sau đó nàng vung tay, hai trăm ngàn liền ném ra.
Kết quả, kết quả đương nhiên là lại thua.
Bạch Á Lỵ sợ hắn lại làm càn, dứt khoát dùng một tay ôm lấy cánh tay Ninh Nguyệt, tự nàng đặt cược, đừng nói, vận khí nàng không tệ, ván này rốt cuộc thắng, nhưng, thắng ít, thua nhiều, số tiền trên bàn càng ngày càng ít, bù lại nhiều nhất cũng chỉ được sáu, bảy trăm ngàn.
"Nhị thiếu, nếu không, nếu không ta không chơi nữa đi?"
Chỉ còn lại một triệu, nàng thật sự không nỡ thua nữa.
"Cái này không phải còn một triệu sao, đều cược hết đi, mặc kệ thắng thua, chúng ta liền rút lui." Nói rồi, nàng còn ngáp một cái, "Ta buồn ngủ rồi."
Bạch Á Lỵ vẫn không nỡ, một triệu đó, nếu nàng có một triệu thì...
Ninh Nguyệt thấy nàng không nhúc nhích, dứt khoát trực tiếp ném một triệu ra, tùy tiện bấm một cái nút, kết quả, đúng là thắng thật.
Bạch Á Lỵ sợ Ninh Nguyệt cược thêm, một tay ôm lấy số tiền vừa được, "Không cược nữa, không cược nữa, ta về đây."
Ninh Nguyệt không nhịn được cười hai tiếng, "Hạo Thiên, đưa nàng đi đổi số tiền này ra mặt, ta đợi các ngươi ở cửa thang máy, đúng, quẹt thẻ của nàng vào."
Bạch Á Lỵ: ...
Tào Tuấn và những người khác: ...
Ra khỏi hội sở, Ninh Nguyệt nhìn giờ, sau đó nghiêng đầu hỏi Bạch Á Lỵ: "Cô thuê phòng ở bên ngoài à?"
Bạch Á Lỵ lắc đầu, "Tôi ở ký túc xá."
"Đã mười hai giờ rồi, cô không về trường được nữa rồi, tối nay cứ về cùng tôi trước đi, sáng mai tôi bảo người đưa cô đến trường học đi học."
Bạch Á Lỵ ấn vào chiếc thẻ trong túi, 2,7 triệu, chỉnh chỉnh 2,7 triệu đó, đừng nói là ngủ một đêm, ngủ cả năm cô cũng đáng!
Số tiền này thật sự giải quyết được sự cấp bách của cô, không phải cô không nghĩ tới việc phải trả lại, nhưng mà, cô không nỡ.
"Được, vậy làm phiền Nhị thiếu."
Tào Tuấn mấy người nghe nói hắn muốn đưa phụ nữ về nhà, tất cả đều nháy mắt với Ninh Nguyệt, sau đó tạm biệt Ninh Nguyệt.
Ninh Nguyệt không để ý đến bọn họ, mặt không chút thay đổi lên xe, đến trên xe thì nhắm mắt ngủ, Bạch Á Lỵ cẩn thận ngồi một bên, đến thở cũng nhẹ xuống, sợ làm ồn đến Ninh Nguyệt.
Nửa tiếng sau, mấy chiếc xe lái vào gara biệt thự, xe vừa dừng lại thì Ninh Nguyệt liền tỉnh, lên thang máy Ninh Nguyệt chỉ để lại một câu: "Đới Đình, cô sắp xếp phòng cho nàng, ta ngủ trước, buồn ngủ quá."
Bạch Á Lỵ đầu óc choáng váng, được Đới Đình dẫn vào một căn phòng khách, nói là phòng khách, nhưng so với cả căn nhà của cô còn lớn hơn, bên trong cái gì cũng có, cô rất kỳ lạ, Tề Nhị thiếu, tại sao không mang cô đi cùng...
Đới Đình chỉ cần nhìn cũng đoán được suy nghĩ của cô, "Cô đó, đừng suy nghĩ nhiều quá, nhanh chóng rửa mặt nghỉ ngơi đi, sáng mai thứ hai, cô không muốn bị muộn học chứ?"
Ông chủ nhà cô là nhân vật nào chứ? Đây là người đi qua vạn bụi hoa, lá không dính thân đấy, đừng thấy bên người nhiều phụ nữ như thế, nhiều nhất chỉ là ôm eo, xoa mặt, nắm tay, chuyện khác chưa từng làm với ai, cho dù là mỹ nhân hạng nhất cũng vậy, yêu ai ai!
Thấy Đới Đình muốn đi, Bạch Á Lỵ vội vàng giữ người lại, "Cái đó, tôi, tôi..." Nàng cắn răng một cái, cuối cùng vẫn đưa cái thẻ ra: "Cô giúp tôi đưa cái này lại cho anh ấy đi, nhiều tiền quá..."
"Cô cầm nóng tay hả?" Đới Đình cười một tiếng: "Cô tự mình đi trả đi, ông chủ mỗi ngày bảy giờ dậy luyện công buổi sáng, cô còn kịp đấy."
"Đúng rồi, trong phòng cái gì cô cũng có thể dùng, đồ rửa mặt, quần áo ngủ đều là đồ mới cả, cô đi tắm rửa đi, tôi đi đây."
...
Ngày hôm sau, Ninh Nguyệt dậy sớm, được rồi, tình huống ở thế giới này đặc thù, mỗi ngày trước mười hai giờ đều không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên, đồng hồ sinh học của nàng cũng thay đổi, bảy giờ dậy, nói là rèn luyện nhưng cũng chỉ là bơi lội trong hồ bơi, hoặc trong phòng thể hình rèn luyện một tiếng đồng hồ, vậy là xong.
La Hạo Thiên bọn họ còn đến sớm hơn cô một chút, đợi đến khi cô tới phòng tập thì bọn họ đã mồ hôi nhễ nhại cả rồi.
"Ông chủ sớm."
"Chào buổi sáng. Ơ? Sao cô cũng ở đây, hôm nay không đi học à?"
Bạch Á Lỵ vội vàng đứng dậy, "Tôi, tôi đến để trả lại thẻ cho anh."
Ninh Nguyệt khẽ cười, "Cô không nhìn ra sao? Tiền này ta cố ý đưa cho cô đấy."
"Vì, vì sao?"
"Cô là sinh viên tài năng của một trường đại học danh tiếng, nếu không gặp khó khăn, sao lại đến cái chỗ đó làm việc chứ?
Trong đời này, không có cái gì là tiền không giải quyết được cả, cho nên, cô cầm số tiền này giải quyết vấn đề của cô đi."
Bạch Á Lỵ thoáng cái đỏ cả vành mắt.
"Ôi chao ôi, sao lại khóc thế này, đừng khóc mà. Cô bây giờ có phải cảm động lắm không, đặc biệt muốn báo đáp ta đúng không?"
Bạch Á Lỵ dùng sức gật đầu, gật đầu lia lịa.
"Vậy thì đáp ứng ta một việc."
Bạch Á Lỵ lại gật đầu.
"Từ hôm nay trở đi, đừng để ta nhìn thấy cô ở những nơi như vậy nữa, học hành cho giỏi, làm được chứ?"
Bạch Á Lỵ: "Chỉ, chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Ninh Nguyệt nghĩ nghĩ, đúng vậy ha, thật sự có hơi đơn giản, "Cô học chuyên ngành gì?"
"Kế toán."
"Vậy cô cứ học cho giỏi, sau khi tốt nghiệp thì đến công ty Tề thị làm việc, coi như báo đáp ta."
Bạch Á Lỵ nghĩ bụng, đây đâu phải là báo đáp chứ, rõ ràng là cho cô một hợp đồng làm việc hạng nhất.
Bất quá, cô sẽ cố gắng, cô muốn tốt nghiệp với thành tích ưu tú, cố gắng làm việc, hồi báo lại ân tình của Nhị thiếu.
Bạch Á Lỵ tràn đầy nhiệt huyết bị Dư Văn đưa đến trường học, Ninh Nguyệt bên này thì lại đang suy nghĩ đến Vinh Vũ Đồng.
Sau khi vận động xong, một đám người tề tựu ở phòng ăn, Ninh Nguyệt phân phó La Hạo Thiên, "Cậu giúp tôi điều tra thêm người bạn trai trước kia của Vinh Vũ Đồng, hình như là tốt nghiệp ở Kinh Bắc, tên là, Phạm Dung Khanh."
La Hạo Thiên ừ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn bánh bao.
Bây giờ trong nhà có ba đầu bếp, cả ba đầu bếp đều là người từ khách sạn chuyển đến, bất kể là cơm Tây hay cơm ta gì bọn họ cũng đều có thể làm ra, mà mùi vị cũng coi như không tệ.
Đới Đình hỏi: "Ông chủ, hôm nay chúng ta có ra ngoài không?"
Ninh Nguyệt: "Buổi sáng ta ngủ bù, buổi chiều nói sau."
Nói xong, cô còn ngáp một cái, cuộc sống của đám thiếu gia này thật sự không phải là cuộc sống người bình thường có thể sống được, sống sờ sờ biến cô từ một thanh niên tốt thành cả ngày trông bộ dạng gà gật.
Một quán cà phê ở Kinh Thành.
Hai người mang dáng vẻ của tổng tài ngồi đối diện nhau, chỉ là, một người mặt mày hớn hở, một người mặt mày lạnh tanh, "Sáng nay tin nhắn cậu gửi cho tôi là ý gì?"
Tề Minh Dương cười tươi rói, giọng điệu nói chuyện chậm rãi, "Thua bạc đến não không dùng được rồi à? Đã nói với cậu là tối qua bọn chia bài có vấn đề rồi, bảo cậu đi điều tra thêm, cậu còn hỏi gì nữa?"
"Sao cậu biết? Biết trước thì không nói sớm?"
Hôm nay tâm tình của Tề Minh Dương tốt, không chấp nhặt với Bạc Dục Hằng, "Tôi biết kiểu gì chứ?
Mà hơn nữa, quan hệ của hai nhà chúng ta, nếu mà biết trước tôi khẳng định sẽ nói với cậu.
Em tôi tối qua không phải ở Đường Hoàng sao, cậu cũng biết đấy, nó cái gì không giỏi, nhưng ở phương diện sống phóng túng, đánh bạc, đánh nhau thì kinh nghiệm hơn chúng ta.
Tối qua các cậu vừa tan tiệc, nó đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi nhắc nhở cậu, đi điều tra lại xem ai là người chia bài.
Tối qua tôi nghỉ ngơi sớm, điện thoại đã tắt máy từ lâu rồi, sáng nay mới thấy rõ, lập tức liền thông báo cho cậu, vấn đề là ở đó đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận