Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận

Xuyên Nhanh Mở Ra Cẩm Lý Vận - Chương 186: Thập niên bảy mươi Phúc Bảo 111 (length: 7880)

Người vừa đến đủ, yến tiệc bắt đầu, rất nhanh những vị khách đều bị tài nấu nướng của Đỗ Nhị Dân làm kinh ngạc!
Nào là lòng tỏi, rau chân vịt non trộn bún, sườn nướng, đậu đũa xào thịt, gà rừng hầm nấm, thỏ kho tàu, cá chép om, cùng một bát thập cẩm thịt!
Tám món ăn trừ món bún trộn thì tất cả đều là món thịt!
Mà lại số lượng nhiều, cơm gạo cao lương cũng toàn là gạo chất lượng, thật sự mà nói, nếu không phải đối tượng kết hôn của con gái là Hứa Ngạn Thăng, có đánh chết nàng cũng sẽ không chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn như vậy, dù nhà nàng có của ăn của để, thì cũng không phải nàng tiếc của mà là không có cách nào giải thích.
Ninh Nguyệt cùng Hứa Ngạn Thăng đi mời rượu khách khứa, nhận được vô vàn lời khen ngợi và chúc phúc, "Anh Hứa thanh niên tri thức à, Ninh Nguyệt nhà chúng tôi là cô gái tốt, hai đứa kết hôn đúng là ngày lành tháng tốt."
"Đúng đúng đúng, hai đứa đều là người tốt, chao ôi, tướng mạo xứng đôi, lại đều là giáo viên, tương lai cuộc sống chắc chắn không tệ đâu."
Đối mặt với những lời lẽ tán thưởng của người trong thôn, Hứa Ngạn Thăng khó được nở nụ cười tươi rói, rượu cũng uống rất nhiệt tình, đến lúc mời rượu xong thì mặt đã đỏ bừng cả lên.
Yến tiệc chỉ kéo dài khoảng nửa tiếng thì kết thúc, khách khứa lần lượt ra về, Cao Chí Đông và Kiều Văn Lượng cũng xắn tay giúp dọn dẹp chén đĩa rồi mới đi.
Người nhà họ Đỗ lúc này mới có thể ngồi xuống ăn chung một bữa cơm, đồ ăn đều giống như trên bàn tiệc, chỉ là vừa nãy dâu mới nấu thêm chút, Đỗ Nhị Dân hôm nay rất vui, để con trai nâng bình rượu lên rót.
"Hôm nay con gái kết hôn, ta rất vui, nào, ai uống được thì cứ uống, cả con rể cũng phải rót đầy vào."
Hứa Ngạn Thăng ngồi cạnh ông bố vợ, cầm bầu rượu lên rót rượu cho ông, sau đó rót cho ba anh trai và chị dâu, cuối cùng mới rót cho mình một ly.
"Thưa ba má, con xin mời hai người một chén, hôn lễ của con và Ninh Nguyệt được như ngày hôm nay đều là nhờ có hai người lo liệu, làm hai người vất vả rồi.
Còn có các anh chị nữa, mọi người cũng đã vất vả nhiều rồi."
Nói xong, chàng nâng chén uống cạn một hơi, "Tửu lượng con kém, uống rượu lên mặt, ba và các anh cứ từ từ uống."
Trương Đại Mai cười tít mắt nói: "Uống không được thì đừng uống, con ăn nhiều thức ăn vào, sau này đều là người một nhà cả, chỉ cần hai con sống tốt với nhau, thì chúng ta có vất vả cũng đáng!"
Hứa Ngạn Thăng nhanh chóng cam đoan: "Thưa mẹ, con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."
Đã cưới về rồi, mà mình không đối xử tốt với vợ, thế còn phải là đàn ông không?
Bữa cơm của gia đình ăn rất lâu, sau bữa cơm, Hứa Ngạn Thăng còn muốn giúp dọn dẹp thì bị Trương Đại Mai ngăn lại: "Mau về phòng nghỉ ngơi một lát đi, việc bếp núc không cần hai con nhúng tay vào."
Ngày đầu tiên kết hôn, làm sao để con rể làm việc được chứ?
Thế là vợ chồng trẻ bị đuổi về phòng tân hôn, vừa bước vào, nhìn thấy trong phòng tủ quần áo chăn gối được trang trí chữ hỷ màu đỏ tươi, Hứa Ngạn Thăng đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, nghĩ cũng thấy lạ, rõ ràng trước giờ mình chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, vậy mà bây giờ lại nhanh chóng giải quyết được chuyện trọng đại của đời mình!
Ninh Nguyệt vào phòng liền đi ngay tới chỗ để ấm trà lớn, "Anh cứ ngồi trước đi, em đi pha cho anh ít trà giải rượu."
Hứa Ngạn Thăng "Ừ" một tiếng, sau đó nhìn theo nàng ra khỏi phòng.
Rất nhanh Ninh Nguyệt đã mang tách trà quay lại, cùng với đó là một làn hương trà nhàn nhạt.
Nhà họ Đỗ sẽ không chuẩn bị lá trà loại vật phẩm vô dụng này, lá trà là nàng hái từ trên núi trong không gian, chưa đầy một năm, năm ngoái mua giống trà về lúc này đã lớn bằng miệng chén.
Năm trước nàng đã hái lá trà một lần, trong đó có một loại trà mà nàng cũng không biết tên, lá có màu xanh đặc biệt, phiến lá căng mọng, nàng vừa làm theo cách chế biến trong trí nhớ, vừa tự mình sao chế trong không gian, sau khi sao chế, nàng pha hai lần, trà pha ra có hương thơm ngát thoải mái, dù pha đến nước thứ năm thứ sáu thì nước trà vẫn có màu xanh biếc, hương trà vẫn không tan.
Những loại trà nổi tiếng kia sợ người khác có thể nhận ra, mà mình thì không giải thích được nguồn gốc, ngược lại là loại lá trà mà từ trước đến giờ mình chưa thấy, thì lấy ra ngược lại không có nhiều lo lắng.
"Nước anh để ở đây nhé, mệt thì cứ nằm nghỉ ngơi trên giường, em đi nói chuyện với Đại Nha hai câu."
Hứa Ngạn Thăng lại ừ một tiếng.
Việc bếp núc đã xong, lúc này mấy đứa trẻ trong nhà đều ra ngoài nghịch, người lớn hầu hết đều ở trong phòng lớn.
Lúc Ninh Nguyệt bước vào, Trương Đại Mai hỏi: "Con rể đâu rồi?"
"Con để anh ấy nghỉ ngơi trong phòng rồi, con sợ Đại Nha sốt ruột nên con qua đây."
Nàng để ý thấy bụng Đại Nha hơi nhô lên, xem ra là có rồi.
Đại Nha vừa nghe liền kéo tay Ninh Nguyệt về phía nàng, "Cô nhỏ mau ngồi xuống đây, có phải cô tìm em có chuyện gì không?"
"Ta thấy bụng chị trướng lên, có phải là có rồi không?"
Đại Nha đột nhiên đỏ mặt, sau đó giải thích: "Hơn ba tháng rồi, bụng cũng không to lắm, không ngờ cô nhỏ lại nhìn ra."
Điền Bảo Phân mỉm cười, "Tôi cũng vừa mới biết khi em nó báo thôi, mà cũng là thời điểm nên có rồi, cũng kết hôn hơn nửa năm rồi."
Ninh Nguyệt: ... Kết hôn nửa năm đã có thai còn chậm sao?
Mấy người phụ nữ liền nói chuyện về chủ đề mang thai, "Mấy quần áo cũ trong nhà mấy hôm nữa ta sẽ giặt ra, để làm tã lót cho con, có con rồi chỗ nào cũng tốn tiền, con phải tiết kiệm chi tiêu, sau này cũng không thể để con bị thiệt thòi."
Đại Nha nói: "Đơn vị của Thành Vinh năm nay có chỉ tiêu vào chính thức, nếu được vào chính thức thì lương sẽ tăng lên gần gấp đôi, nhưng không biết có tới lượt hắn không."
Trương Thành Vinh nói: "Vào chính thức khó lắm, mỗi năm chỉ có một chỉ tiêu thôi, trong hơn hai mươi công nhân của lò mổ của huyện thì có năm người làm tạm thời, ta không nhất định cạnh tranh lại.
Nhưng mà, không vào chính thức cũng được tăng hai đồng tiền lương, mình cũng tích góp được một ít, nuôi con cũng không có vấn đề."
Ninh Nguyệt hỏi: "Vậy những người kia đều cùng năm vào với anh sao?"
Trương Thành Vinh lắc đầu, "Không phải, ta vào sớm hơn một chút, là cô út của ta giúp ta tìm quan hệ, cô vợ bé của trại trưởng là bạn học với cô út ta, quan hệ cũng tốt lắm.
Bốn người kia đều là sau này mới nhét vào, nhưng cũng tạm đạt tiêu chuẩn vào chính thức, chỉ có một cái khó là, trong số đó có một người là cháu rể của chủ nhiệm."
"Vậy việc vào chính thức cũng là do trại trưởng quyết định đúng không?"
Trương Thành Vinh gật đầu.
Sau đó Ninh Nguyệt không hỏi thêm về vấn đề này nữa, lúc Đại Nha thu dọn để về nhà, nàng cũng về phòng mình, lấy ra hai gánh đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Nàng kéo Đại Nha ra một bên, đưa gánh đồ bên trong cho Đại Nha xem, "Trong này có thịt lợn rừng, con kêu Thành Vinh mang qua cho cô út.
Thành Vinh có được công việc nuôi sống gia đình một phần cũng là nhờ có cô út, các con phải nhớ cái ơn này, bạn học của cô út cũng như vậy, đây đều là chuẩn bị cho cô ấy, con kêu cô út Thành Vinh đến nhận đồ đi."
Đại Nha có chút ngơ ngác, sao cô út đột nhiên lại nhớ đưa đồ cho cô, mà những thứ này, ngoại trừ số thịt lợn rừng cô út dặn là cho người đó, còn lại thì là của một người khác.
Đại Nha mang đồ về nhà, nói chuyện với Trương Thành Vinh, Trương Thành Vinh ngơ người một chút liền cầm đồ đi ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận